Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 51: Chủ Nhân
“Trả lời ta! Đúng hay không?”
“Chủ nhân đối với ta thật tốt.”
“Híc... Híc... Hu hu...”
“Trời cũng sắp sáng, chúng ta phải quay trở về Mộc phủ!” Long Ngạo Thiên nhìn bầu trời rồi nói.
“Vậy ta sẽ tiếp tục đến khi nàng chịu thừa nhận mới thôi!”
Hắn không vội không chậm mà ngồi dậy thay y phục vào người.
Nơi này bất kỳ người nữ nhân nào đi vào sẽ đỏ mặt vì xấu hổ.
Tống Ninh Nguyệt quật cường không phục.
“Ồ, vậy sao!”
“Ngươi... Mơ tưởng ta sẽ nghe theo lời ngươi nói!”
Sau khi thay y phục xong, Mộc Thanh Thư rời phủ đi ngay tới Tạo Khí Các.
Kiệt kiệt kiệt!!!
Chương 51: Chủ Nhân
Nàng đã bỏ lỡ biết bao năm tháng thanh xuân của mình chỉ để quanh quẩn bên trong Mộc phủ.
Nhìn nàng, điều hắn cần làm tiếp theo là bất kỳ người phụ nữ nào của hắn cũng phải làm.
. . . .
Mộc phủ!
Tống Ninh Nguyệt khi thấy Mộc phủ xuất hiện từ xa, nàng ra hiệu Long Ngạo Thiên đi theo một lối đi khác.
. . . .
Khi cả hai đi sâu vào bên trong, từng người thân hình cao to, để trần phần trên để lộ cơ bắp lực lưỡng.
Với thân phận địa vị của hắn, người xứng để tự ra tay rèn đúc không nhiều, trưởng giáo phái Võ Đang là trong số ít những người này.
“Ta thì không sao, cùng lắm ta bỏ không cần Mộc Uyển Tinh nàng ấy nữa.”
Long Ngạo Thiên chỉ thấy kích thích không thôi, ngủ nữ chủ nhân, nữ chủ nhân còn giúp hắn không bị phát hiện.
Nhớ lại quãng thời gian chung sống cùng Mộc Thanh Thư nàng chỉ thấy thật uổng phí, hắn cổ hủ, không quan tâm bỏ mặc nàng biết bao nhiêu năm, chỉ quan tâm võ đạo và rèn đúc binh khí.
Mộc Thanh Thư tâm đại nên không để ý chi tiết nhỏ này của Mục chân nhân. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Long Ngạo Thiên bỏ tay ra khỏi cổ nàng, hắn cười lớn.
Hắn giờ mới nhớ, đêm qua quá vội nên kêu nàng đứng tại chỗ chờ bản thân, giờ nghĩ lại hắn thấy hơi có lỗi với nàng.
Đây là bên trong nơi rèn đúc v·ũ k·hí của Tạo Khí Các, những người ở đây đều là thợ rèn với nhiều năm kinh nghiệm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nàng đã hoàn toàn bị hắn chinh phục, từ bây giờ nàng sẽ là nữ nô trung thành với chủ nhân.
“Dễ nói, ai chứ ta còn không tin được Mục chân nhân hay sao!”
Long Ngạo Thiên nghe tiếng khóc thút thít bên tai, hắn quay sang thấy Tống Ninh Nguyệt hai mắt đỏ chót, từng giọt nước mắt lăn dài hai bên má.
Nghe tiếng động, lão đạo sĩ mở hai mắt ra mà nhìn người đến.
Tống Ninh Nguyệt nhắm hai mắt lại để tiêu hóa thông tin. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hắn cúi xuống bế Tống Ninh Nguyệt vào lòng mình, bàn tay vuốt ve mái tóc của nàng.
Tống Ninh Nguyệt mỉm cười nói: “Chủ nhân, ta đi trước.” Nói xong, nàng chủ động hôn lên má hắn rồi đi mất.
“Ninh Nguyệt! Ta có món quà muốn tặng nàng.” Long Ngạo Thiên nói xong, hắn đặt ngón tay của mình lên trên trán Tống Ninh Nguyệt, một dòng tin tức cũng theo đó xâm nhập vào bên trong.
“Khặc... khặc... ngươi... là... ma quỷ....!” Tống Ninh Nguyệt bị Long Ngạo Thiên b·óp c·ổ khó khăn nói chuyện.
Hai mắt Long Ngạo Thiên hiện vẻ hung ác mà nhìn Tống Ninh Nguyệt.
“Nay ta đến đây là muốn nhờ ngươi rèn cho ta một thanh kiếm có khả năng chém sắt như chém bùn, binh khí bình thường khi chạm tức gãy, về ngân lượng chắc chắn sẽ không thiếu.”
“Sau đây ta sẽ đích thân ra tay rèn đúc v·ũ k·hí của chân nhân!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mộc Thanh Thư dứt lời, hắn tự cởi áo bào của bản thân, để lộ từng khối cơ bắp như sắt thép của mình.
“Mời theo tại hạ lối này!”
“Chủ nhân, lối này!”
Hắn hôn lên bàn tay nàng rồi nói: “Từ giờ đến sau này, nàng sẽ là nương tử của Long Ngạo Thiên ta, mãi không chia lìa!”
Hóa ra, chủ nhân cũng rất ôn nhu! Nàng thầm nghĩ trong lòng.
Long Ngạo Thiên nhìn nàng đi xa, hắn nở một nụ cười rồi về lại phòng của mình.
Mộc Thanh Thư khi đến Tạo Khí Các, một tên mặc đạo bào, đầu đội đạo quan đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần.
“Vâng! Chủ nhân!”
“Tống.. Ninh... Nguyệt.... ngươi cũng không muốn phu quân và nữ nhi của mình biết chuyện này đúng hay không?”
Mộc Thanh Thư nhìn người trước mặt, khí tức sâu như biển, nghe đồn kẻ này đã Thiên Nhân đỉnh phong, bất cứ lúc nào cũng có thể đạt Lục Địa Thần Tiên.
Bây giờ nàng đã là người của chủ nhân, nàng sau này sẽ đi theo bên cạnh hắn, bất kỳ ai cũng không thể làm nàng lay động, kể cả là Mộc Thanh Thư. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Trong lòng ta, bất kỳ người nữ nhân nào đều là bình đẳng, nhưng ta rất thích nàng gọi ta bằng chủ nhân!” Long Ngạo Thiên ác thú vị nói.
Ánh mắt hắn hờ hững, đầu hắn tiến tới bên tai nàng, giọng nói khàn khàn như ma quỷ nói nhỏ, xúi giục lòng người.
Thấy cảnh này, Mục chân nhân hai mắt hơi híp, lão quan sát cơ thể của Mộc Thanh Thư không bỏ sót.
Mộc Thanh Thư ra hiệu Mục chân nhân đi cùng mình.
Từng giọt mồ hôi theo phần cổ chảy xuống hai bên cơ ngực rắn chắc.
Mộc Thanh Thư sáng ra mới biết phu nhân của mình không có bên cạnh.
“Đúng vậy.” Long Ngạo Thiên mỉm cười nhìn Tống Ninh Nguyệt.
Long Ngạo Thiên quỳ một chân trên đất, quy đổi trong hệ thống một nhẫn trữ vật màu đỏ với hoa văn màu vàng, hắn nắm bàn tay trái của Tống Ninh Nguyệt và đeo chiếc nhẫn lên ngón áp út cho nàng.
“Soạt...”
Theo đó, tiếng của hệ thống vang lên: “Đinh.. túc chủ làm điều ác, tăng 10000 điểm hệ thống. Nhiệm vụ hoàn thành, tăng nhất cấp tu vi.”
Long Ngạo Thiên nghe tiếng nói hệ thống, từ người hắn, một luồng khí tức mạnh mẽ bộc phát, cỏ cây, hoa lá xung quanh "rào rào" rung động trước khí thế mạnh mẽ, ngay cả Tống Ninh Nguyệt bên cạnh cũng bất ngờ nhìn Long Ngạo Thiên, theo nàng nhớ. . . Chủ nhân chỉ mới mười bảy tuổi a.
Lối này ít người lui tới tại Mộc phủ, nàng ra hiệu hắn đi lối đó để không bị ai phát hiện ra.
“Vượt qua cả Thần Thể!”
Long Ngạo Thiên ôm Tống Ninh Nguyệt, một đường phi hành lao nhanh.
“Ha ha ha! Đúng vậy, ta là ác quỷ, nếu nàng không nghe lời, ta sẽ lan tin đồn này ra ngoài, đến lúc đó nàng làm sao nhìn mặt phu quân nàng, làm sao nhìn mặt nữ nhi!”
. . . .
“Ha ha ha, hoan nghênh Mục chân nhân đến với Tạo Khí Các của tại hạ.” Mộc Thanh Thư mở miệng cười sang sảng.
Tống Ninh Nguyệt đầu tựa vào ngực nam nhân, cả khuôn mặt là nụ cười hạnh phúc.
“Từ giờ nàng phải gọi ta là chủ nhân! Nghe rõ chưa?”
Nàng bây giờ mới nhớ thân phận của mình là phu nhân của Mộc Thanh Thư.
Nói câu cuối, bàn tay hắn đưa lên hơi b·óp c·ổ nàng, ánh mặt hiện vẻ hung ác.
Tống Ninh Nguyệt nhận mệnh mà nói, nàng quỳ xuống, hai bàn tay chống xuống đất, cả cơ thể cúi xuống đầu chạm đất.
Bên dưới tỉnh lược một vạn chữ,...
Khi đáp xuống đất, Long Ngạo Thiên thả Tống Ninh Nguyệt ra.
. . . .
Theo hắn nghĩ, có lẽ nàng đang bên phòng nữ nhi, tối hôm qua trước khi đi có nói với hắn sẽ ngủ lại ở đó.
Long Ngạo Thiên khi bước vô phòng, chỉ thấy Mộc Uyển Tinh đang nằm trong phòng mình, từ mũi nàng từng tiếng thở đều đều phát ra.
Tống Ninh Nguyệt hạnh phúc mà mỉm cười nhìn Long Ngạo Thiên.
Tống Ninh Nguyệt nhìn khuôn mặt thiếu niên anh tuấn bên cạnh mình, trong mắt nàng giờ đây hắn không khác gì ác quỷ.
Tống Ninh Nguyệt bây giờ nhờ có hắn, tu vi cũng từ Hậu Thiên một đường bão tố đến Tiên Thiên đỉnh phong mới dừng lại.
Khi mở mắt ra, nàng không kiềm chế được vui mừng, thông tin mà nó mang lại thật khiến nàng rung động, nàng nói ra.
Mục chân nhân khi thấy cảnh này, cổ họng lão hơi nuốt nước bọt, hai mắt lão si mê mà nhìn từng khối cơ ngực bại lộ của từng người.
Hôm nay tại Tạo Khí Các có một đơn hàng cần hắn đích thân ra tay rèn luyện, nghe quản sự bảo thanh v·ũ k·hí này là cho trưởng giáo của phái Võ Đang.
Hắn nói dối Tống Ninh Nguyệt, Long Ngạo Thiên hắn đã nói, bất kỳ người nữ nhân nào của hắn, đều sẽ mãi là của hắn.
Người này khuôn mặt cương nghị, tuổi chừng hơn năm mươi.
Tống Ninh Nguyệt nghe lời này, nàng chấn động trong lòng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.