Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 33: G·i·ế·t
Do hắn đang trong quá trình chạy về phía trước lao nhanh, nên khi b·ị c·hém, cơ thể hắn mất thăng bằng, phần tay cụt chân đứt tiếp xúc với mặt đất tạo nên một đường dài là bằng máu.
Lúc này trong hầm tối dưới giường! ! !
Long Ngạo Thiên cùng Phượng Kinh Tuyết một đường lao nhanh đến phòng của Nạp Lan Yên Nhiên, đến nơi, từ xa hắn thấy đám tiểu binh đang vây xung quanh mà hô to gọi nhỏ, hắn thầm hô không ổn.
Chưa kịp nghĩ thêm, tiếng gió vang lên bên tai, tên phó tướng thấy thiếu niên kia đã đuổi theo.
Vết thương phía ngoài dính đầy bụi bẩn và do quá trình ma sát với mặt đất, mà có một mảng thịt lớn vùng bị cắt biến bầm đen nhìn cực kỳ kinh dị,
Bụng của Phượng Lan phát ra tiếng vang, do từ khi b·ị b·ắt nhốt tới giờ chưa được ăn gì, bây giờ nếu trước mặt xuất hiện một con gà quay, nàng tự tin cũng sẽ ăn hết.
Ngoài cửa! ! !
“Có câu người xấu sống lâu! Hắn sẽ không có chuyện gì” Trong mắt nàng khi nói câu này hiện vẻ lo lắng.
Nghe đến đây, hắn không nhịn được nữa mà đạp mạnh cửa xông vào trong, rút kiếm g·iết c·hết đôi nam nữ này.
Hai người đang ôm nhau, từ phía trên truyền đến bốn tiếng gõ vang, nhớ lại lời Long Ngạo Thiên nói trước khi rời đi, Phượng Lan không kìm được mà mở cơ quan ra.
“Tuyệt Tôn!”
Nhìn Nạp Lan Yên Nhiên miệng chảy huyết, khắp khuôn mặt trắng bệch, hắn không có tí thương hương tiếc ngọc nào mà chỉ có sự điên cuồng.
Cơ thể Phượng Lan bị điểm huyệt đứng im tại chỗ không nhúc nhích, Nạp Lan Yên Nhiên thấy tình thế không ổn phi thân ra cứu con gái.
Nhờ có chân khí Âm Dương của Long Ngạo Thiên, tu vi của Phượng Kinh Tuyết từ Tiên Thiên đỉnh phong một đường bão tố đến Tông Sư cảnh trung kỳ, cộng với thể nội có linh cốt.
“Khanh khách, nô gia chờ!”
Một vết cắt sâu dài xuất hiện trên tường, tên phó tướng thấy cao thủ ra chiêu liền biết không đối phó được, hắn lao người qua cửa sổ tính bỏ chạy.
Hồi trẻ hắn từng thích một người nữ nhân, cả hai đã từng thề non hẹn biển với nhau, dù hắn bẩm sinh một khuôn mặt xấu xí nhưng nàng vẫn không chê hắn. Trong một lần xa nhà, lúc trở về hắn không gây chú ý để tạo bất ngờ cho nàng, không ngờ lúc lại gần cửa, cảnh tượng bên trong làm hắn điên cuồng.
Quả vậy, khi lại gần chỉ nghe âm thanh nói chuyện của tên phó tướng làm hắn tức nổ tung.
Từ bên dưới, một thân ảnh khác xuất hiện, thấy nàng tung chưởng, hắn cũng tung một chưởng đón đỡ.
“Còn giờ, áp giải vào phòng của t...”
“Khoan đã!”
Ánh kiếm lóe lên, tên phó tướng rút kiếm nghênh đỡ.
Từ cơ thể Long Ngạo Thiên, khí thế Thiên Nhân ép đến đám tiểu binh quỳ trên đất không đứng dậy nổi, hắn giơ đao quét ngang.
Nếu kkhông phải hắn có thu lực, chỉ sợ giờ nàng đã là một xác c·hết.
Nạp Lan Yên Nhiên thấy dáng vẻ của con gái, không khỏi đau lòng mà ôm nàng vào lòng.
Mặc dù chân khí trong người nàng chưa chuyển đổi thành linh khí, nhưng với tu vi của nàng bây giờ, chống lại phó tướng tu vi Đại Tông Sư sơ kỳ không hề khó khăn.
Sai người tra xét xung quanh vì theo tình báo không phát hiện người nào rời phủ, nên hắn đoán người nhất định đang trốn trong đây chưa thể đi xa.
Trong lúc kiểm tra tới phòng này, có một tên tiểu binh vô tình gõ trên chiếc giường để kiểm tra, không ngờ một lát, từ dưới mở ra một lối thông đạo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tên phó tướng cố gắng chống đỡ cơ thể tàn tật mà dùng tay chân còn lại lết về phía trước, kéo theo đằng sau là một đường dài bằng máu.
Nàng thích màu lam nên đa số quần áo đều là màu lam, nhờ có Âm Dương chân khí mà giờ đây trông Phượng Kinh Tuyết trong trang phục màu xanh đẹp không sao tả siết.
Không kìm được mà hét lớn, người chưa đến, khí tức đã đến trước.
Long Ngạo Thiên vận chân khí tung một chưởng vào vị trí xác của tên phó tướng, tay còn lại ném cây đao trên tay ghim qua giữa đầu tên phó tướng đóng đinh đầu hắn xuống đất, máu và não từ vị trí đầu chảy theo thân đao xuống mặt đất.
Khi cánh cửa vừa mở, xuất hiện trước mặt là vài tên binh lính Triều Đình cũng đang bất ngờ mà nhìn hai nàng.
. . . .
Trên mặt hiện vẻ hốt hoảng vội quay sang hướng khác đào thoát.
Người vừa giao phong với nàng là phó tướng dưới chướng Trương Kiên, hắn lúc này đang dùng ánh mắt ô uế mà nhìn hai mẹ con Nạp Lan Yên Nhiên.
Phượng Kinh Tuyết ánh mắt băng giá mà nhìn tên phó tướng, trong tay nàng cương kiếm giơ lên chém về phía thủ cấp của tên phía trước.
Mất khoảng hơn bốn mươi phút, cả hai mới lựa chọn được những món phù hợp cho Kinh Tuyết.
Bụi mù tán đi, xác c·hết của tên phó tướng đã hoàn toàn tan thành tro bụi.
Phu nhân và con gái của Phượng gia chủ lần đầu hắn gặp không chỉ tâm động mà còn khiến hắn nổi giận, nếu không phải lệnh công tử, hắn đã mang hai nàng đi từ lâu mà h·ành h·ạ.
Long Ngạo Thiên lại gần thanh đao, bàn tay nắm chuôi đao mà rút lên, cánh tay hắn vung lên, đầu lâu trên thanh đao bị nổ tung thành sương máu, huyết và não văng ra xung quanh.
. . . . .
“Bụp.. Bụp..!”
Thân hình Phượng lan đang lao ra cũng dừng lại, nàng hơi xoay người tính chạy lại vô trong.
“Ha ha ha” Nam nhân nói rồi cười lớn.
Tên phó tướng nằm ra đất mà kêu la do đau đớn.
Chương 33: G·i·ế·t
“Chán ghét” Nữ nhân nũng nịu nói.
Từ sau lần đó, hắn có một sở thích biến thái là h·ành h·ạ nữ nhân, nhất là nữ nhân xinh đẹp.
“Viu!”
Hắn đang trong phòng thì nghe tin công tử c·hết trong nhà lao, tù nhân bỏ trốn.
“Ầm!”
Thân hình hắn hơi lui lại đến khi ổn định lại, trong lòng hắn kinh hãi, thiếu nữ này cảnh giới thua hắn mà chân khí trong cơ thể thật mạnh.
Nạp Lan Yên Nhiên và tay hắn chạm nhau, cả cơ thể nàng b·ị đ·ánh rớt đập vào vách tường.
Sau đó hắn tiếp tục công việc giới thiệu công dụng của nó, cũng như từng món đồ cho nàng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tiểu mỹ nhân nhi thật là hư, người trong lòng bận đi đánh trận còn mình thì ở nhà câu dẫn nam nhân.”
“Nếu không phải ta thấy hắn làm chức quan trong Triều Đình, ta cũng không thèm đếm xỉa đến hắn.”
Tung chưởng, băng tinh trước hang động bị phá nát, hắn cùng Kinh Tuyết sử dụng thân pháp lao về phía Phượng gia.
“Lão ta sao so được với chàng.. Khuôn mặt thì xấu xí không soi vào gương mà nhìn, mỗi lần bản cô nương đi cùng hắn là mất hết mặt mũi.”
“Đa tạ đại nhân” Đám tiểu binh hưng phấn hô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Keng!”
Đao khí chém tới đâu, căn phòng bị nổ bể ra đó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Từng người như dê đợi làm thịt không nhúc nhích.
Long Ngạo Thiên kêu gọi hệ thống, từ bên trong quy đổi một chiếc nhẫn màu xanh lam, phía trên có những đường hoa văn màu vàng, hắn một chân quỳ xuống cầm bàn tay trái của Phượng Kinh Tuyết.
“Tuyết nhi, giờ nàng đã là nương tử của Long Ngạo Thiên ta.”
“Ngươi muốn c·hết!”
“Ta cho ngươi đi sao” Long Ngạo Thiên hét.
Ánh đao lóe lên, thân hình tên phó tướng lẫn mặt đất dưới chân bị xẻ làm đôi, thân hình hắn b·ị c·hém từ vai phải đến dưới chân phải, cả cơ thể sau nhát chém chẳng khác gì bị chẻ làm đôi.
Long Ngạo Thiên nói xong, đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út bàn tay trái cho nàng.
“Nàng thật hư, nay ta phải dạy dỗ nàng.”
“Xoẹt!”
Hắn đã nói, ai dám làm tổn thương người phụ nữ của hắn, hắn sẽ cho kẻ đó phải trả giá đắt.
Tên phó tướng chưa kịp nói xong, một giọng nói tràn ngập phẫn nộ từ xa vang lên.
Nạp Lan Yên Nhiên không chỉ an ủi Phượng Lan mà cũng như an ủi chính bản thân nàng.
“Long ca sao huynh ấy lâu vậy vẫn chưa trở về? Không biết giờ huynh ấy sao rồi?”
“Ục...!”
Nạp Lan Yên Nhiên vuốt ve đầu con gái: “Đừng lo! Ai chứ tên xấu xa đó sẽ không có chuyện gì.”
Phượng Lan hơi ngẩng đầu nhìn mẫu thân bĩu môi nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đúng là gà c·h·ó một kiểu với nhau, cấp trên như nào sẽ có cấp dưới như vậy.
Từ phía dưới có một thiếu nữ xuất hiện chạy tới, hắn nhìn nàng trong lòng thì vui vẻ, đây không phải người hắn tìm kiếm sao, không ngờ nàng tự chui đầu vào lưới.
Bất ngờ một thân ảnh đã đón chờ hắn từ trước.
Nhìn đôi mẹ con hoa trước mắt, vẻ ô uế trong mắt của hắn ngày một tăng, quan sát binh lính xung quanh cũng đang dùng ánh mắt như sói đói mà nhìn hai nàng.
Tên binh lính kia thấy có người đánh lén, hắn xuất chưởng về phía mục tiêu.
Long Ngạo Thiên đi bộ nhàn nhã tới phía hắn, khi đi tới ngang người, tay hắn giơ đao mà chém liên tiếp vào tên phó tướng, theo hắn vung đao, từng mảng thịt bị tách rời.
Phượng Kinh Tuyết mới làm vợ người, một cái nhăn, một nụ cười làm Long Ngạo Thiên nhìn mà kích động không thôi, nhưng giờ vẫn là quay lại Phượng phủ, nơi đó còn hai nữ nhân khác đang đợi hắn quay về.
“Ầm!”
Một thân ảnh lấy tốc độ nhanh hơn nàng đột kích đến.
Hắn nhìn vào trong qua khe cửa thì thấy người phụ nữ hắn yêu đang nằm trong lòng một tên tiểu bạch kiểm, từ miệng nàng phát ra từng câu nói như đâm vào lòng hắn.
“Đợi lát nữa ta hưởng qua sẽ đến phiên các ngươi” Tên phó tướng nói.
Thấy thiếu nữ xoay người tính bỏ chạy, hắn cực nhanh lại gần ra tay điểm huyệt đạo nàng.
Ánh đao lóe lên, từng cái đầu người tách rời khỏi cổ mà bay lên cao va đập vào nhau, văng tứ tung trong căn phòng.
Nạp lan Yên Nhiên thấy không ổn, tính ngăn cản nhưng đã trễ.
Từ bàn chân đến cổ chân, cẳng chân, đùi rồi kéo dần đến phần bụng, vung đao lần nữa, một cái đầu lâu tách rời cổ lăn đập vào thân cây.
Mỹ nhân như vậy nếu chưa làm gì mà g·iết ngay thật đáng tiếc, đợi h·ành h·ạ nàng rồi g·iết cũng không muộn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.