Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 23: Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân
Chưa kịp suy nghĩ nhiều, tiếng của đám người áo đen vang lên.
Từ vị trí tầm nhìn của thiếu nữ, từng tia ánh sáng chiếu rọi phía sau đầu thiếu niên làm trong tầm mắt nàng giờ đây hắn thật lóa mắt, cộng với việc cứu giúp nàng thoát khỏi nguy cơ sinh tử. Một cảm giác trực đảo tâm linh đánh sâu vào lòng thiếu nữ, hai mắt nàng hiện vẻ si mê.
Ánh mắt thiếu nữ xoay chuyển nhìn thiếu niên gần trong gang tấc, càng nhìn hai mắt nàng càng tỏa sáng.
Long Ngạo Thiên cũng biết mình thất lễ, cánh tay hắn thả khỏi vòng eo của nàng, hắn lui lại xấu hổ mà nói.
Nàng ngồi dưới đất xê dịch người lui ra sau theo bọn người áo đen áp sát.
Đang tính rẽ trái, bất ngờ từ đằng xa có tiếng kêu cứu phát ra từ hướng đi bên phải, cách đây hơn trăm mét.
Trên mũi tàu đang đứng một thiếu niên và một người phụ nữ đeo mặt nạ trắng.
“Hừ! Nếu ta cứ muốn xen vào việc này thì sao?”
Đám người quay sang theo vị trí hắn chỉ, khi thấy đúng là như vậy mới mặc kệ lưới bắt cá còn chưa kịp thu, chèo thuyền vào bờ mà bỏ chạy. Có người vì quá sợ hãi nhảy luôn xuống dưới nước bơi vào bờ.
Bạch Nguyệt Hoa nhìn thân ảnh hắn đến khi khuất bóng, nàng quay người ra lệnh.
Hoàng sam thiếu nữ nghĩ sinh mệnh mình đến đây là hết, không ngờ một t·iếng n·ổ vang bên tai rồi... một giây, hai giây,... vài giây sau vẫn không có chuyện gì, nàng mới dám mở mắt.
“Không! Công tử phải chịu trách nhiệm với ta, công tử phải đồng ý, nếu không ta sẽ không buông ra.”
Đám người áo đen lao đến, Long Ngạo Thiên vận chuyển chân khí, hai tay nắm lại thành nắm đấm để trước bụng, người hơi gập xuống. Sau đó hắn ưỡn thẳng người, hai lòng bàn tay hướng thiên, từ cơ thể hắn bùng nổ ra luồng chân khí ra xung quanh.
“Cái gì?”
“Gặp lại! Nguyệt Hoa, nàng phải chăm sóc tốt cho bản thân, ta đi đây!”
Nghe thiếu nữ nói chuyện, trên trán của Long Ngạo Thiên chảy đầy mồ hôi.
Long Ngạo Thiên quay qua nhìn lại những người còn lại, cả đám đều giống như tên này đều đã t·ự s·át giữ bí mật.
Thiếu niên mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt phong thần tuấn lãng, hắc y viền vàng, đầu đội tử kim quan, tóc tung xõa ngang lưng thể hiện vẻ uy v·ũ k·hí phách. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“A...!”
“Ầm!”
Phía sau là đám người mặc áo đen bịt mặt, cầm trong tay cương đao mà đuổi theo không bỏ.
“Tiểu tử! Chán sống, anh em, lên, g·iết hắn!”
Long Ngạo Thiên đang không biết phải làm sao, từ phía xa có một giọng nói vọng lại.
Nàng nhìn Long Ngạo Thiên rồi bước tới ôm chặt hắn, cả khuôn mặt nàng áp sát lên lồng ngực lực lưỡng rắn chắc mà nói.
Thân hình nàng đang chạy bỗng bị vấp té ra đất, cả một thân hoàng sam đều bị dính bẩn do bụi mù bám vào, trên khuôn mặt nàng cũng bị bụi bẩn bám lên mặt, nhìn không khác gì mặt mèo.
“Tuân lệnh, thuyền trưởng!”
“Nói! Các ngươi là ai?”
Tai Long Ngạo Thiên hơi giật giật, khi xác định rõ phương hướng, hắn xoay người phi thân lao đến.
Phía trước nhất đang có một cô gái vóc dáng uyển chuyển thướt tha, khuôn mặt thanh lệ, mắt như tinh sao, sáng tỏ hữu thần. Nàng mặc một thân trang phục hoàng sam, lúc này trên mặt nàng đang hiện vẻ hoảng hốt.
Từ phía trên, một bàn tay chưởng ấn lao xuống.
Long Ngạo Thiên quay sang nhìn Bạch Nguyệt Hoa, hắn nói.
Thiếu nữ lúc này vẫn còn đang dùng ánh mắt hoa si mà nhìn hắn, Long Ngạo Thiên thầm im lặng. Gặp phải con ngốc, hắn nên tránh xa nàng thì hơn.
Lúc này, trong một mảnh khu rừng đang diễn ra một cuộc t·ruy s·át. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Phụ thân, mẫu thân, hài nhi có lỗi với hai người” thiếu nữ suy nghĩ trong đầu.
Khi mặt trời đang từ dưới mặt biển mà từ từ lên cao, một chiếc thuyền to lớn xuất hiện từ phương xa.
Vặt khăn bịt mặt xuống xuất hiện là một khuôn mặt tầm hơn ba mươi, lúc này khóe miệng của hắn đang tràn ra dòng máu đen.
“Bọn ta xem ngươi còn có thể chạy đi đâu!”
“Tự sát!”
Gần biển, đang có những ngư dân đang chèo thuyền đánh bắt cá, thấy từ đằng xa đang có một chiếc thuyền tiến đến ngày càng gần. Có một ngư dân dơ một bàn tay lên ngang lông mày trông về phương xa.
Thiếu nữ cảm nhận được hai tay hắn nắm vào tay mình, nàng biết hắn tính làm gì. Tay nàng ôm hắn càng siết chặt, đầu nàng tựa trống lắc mà trong lồng ngực hắn lắc qua lắc lại, nàng nói với giọng quật cường.
Chương 23: Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân
Chỉ thấy trước mặt đang có một thiếu niên chắp hai tay sau lưng từ từ mà đáp xuống, thể hiện ra sự ung du·ng t·hư thái của mình.
Hắn dùng sức muốn đẩy nàng ra khỏi lồng ngực mình, hai tay hắn dời xuống cầm vào hai cánh tay trắng nõn như ngọc của nàng mà hơi dùng sức.
Khi đám người áo đen lại gần, một người trong đó dơ cương đao trên tay lên định chém xuống, bóng đao lóe lên chiếu vào mặt thiếu nữ làm nàng nhắm mắt lại.
Hơi lắc đầu, hắn quay sang nhìn thiếu nữ khuôn mặt như hoa miêu này.
“Công tử khoan đi đã!”
“Tại hạ thất lễ, mong cô nương thứ tội!”
“Xuất phát!”
Nhìn thiếu niên, trong lòng nàng như có nai con xông loạn, cộng với việc anh hùng cứu mỹ nhân và việc vừa rồi làm nàng có một ý tưởng to gan lớn mật.
“Ta mặc kệ, cơ thể ta đã bị công tử vấy bẩn, công tử phải chịu trách nhiệm lấy ta làm nương tử!”
Đám người áo đen bị hất văng ra xa.
Long Ngạo Thiên tiến lại gần, từ trên cao nhìn xuống hỏi.
Nàng hai tay chống đất mà đứng dậy, phủi bụi bẩn trên quần áo rồi chạy đến vị trí Long Ngạo Thiên.
Lúc này, cánh tay Long Ngạo Thiên vòng qua eo thiếu nữ, do quá gấp, bàn tay của hắn đặt lên trên vị trí phía trước của nàng, không biết trời xui đất khiến thế nào hắn bóp nhẹ một cái.
Xoay người tính đi thì âm thanh của nàng vang lên.
Bọn người áo đen từ từ mà áp sát nàng.
Như lời Nguyệt Hoa nói, thì hiện tại ta đang ở vị trí giao giới giữa thành Vân Khải và thành Võ Vương, di chuyển một lúc, trước mặt hắn xuất hiện hai ngã rẽ.
Long Ngạo Thiên sau khi lên bờ, bắt đầu dùng thân pháp cực tốc di chuyển.
“Cô nương! Nàng không sao chứ?”
“Chả lẽ mình gặp phải cô nương ngốc!”
Theo đó, đám người áo đen bị văng bay ra xung quanh, cả đám nằm trên mặt đất nghiêng qua nghiêng lại mà rên rỉ.
“Tiểu tử, đây không phải chuyện của ngươi nên xen vào, biết điều thì bây giờ tránh đường, bọn ta sẽ tha ngươi khỏi c·hết!”
Long Ngạo Thiên xoay người lại mỉm cười nhìn nàng.
Cô nàng này ý tưởng quả thật thiên mã hành không, không đoán trước được, vẫn nên tránh xa thì hơn! Long Ngạo Thiên nghĩ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cảnh đẹp tưởng chừng như phim ngôn tình, nhưng nếu không có một bàn tay phá hư thì thật tuyệt.
Nói xong, hắn phi thân xuống thuyền, từ từ mà đi xa.
Có lẽ do quá vội nên chân nàng vấp phải cục đá, mắt thấy lại phải chạm đất, một cánh tay hữu lực mà ôm nàng vào lòng.
. . . . . (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đoàn hải tặc Bạch Diện Quỷ!”
Chẳng bao lâu, một chiếc thuyền hải tặc cập bến.
Cả cơ thể nàng run lên, khuôn mặt ửng hồng, hai mắt mở to lấy nhìn hắn, cộng với khuôn mặt hoa miêu của nàng lúc này nhìn thật khả ái.
“Là.. là hải tặc, đoàn hải tặc Bạch Diện Quỷ, mọi người chạy mau a!”
Bốn mắt chạm nhau, xung quanh đây như có từng làn gió nhẹ thổi tới vị trí hai người, làn tóc của thiếu nữ bay phất qua vị trí mũi của Long Ngạo Thiên, một mùi thơm dìu nhẹ lướt qua, chui vào mũi của hắn.
Người áo đen dưới chân hắn bỗng người một cương cứng, sau đó nằm ra đất không động đậy, Long Ngạo Thiên thấy không ổn vội cúi người xuống xem xét. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu đi hướng bên tay trái sẽ là thành Vân Khải, còn bên phải là thành Võ Vương.
Long Ngạo Thiên thấy nàng nhìn mình chằm chằm không nói, thầm nghĩ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.