Thời Dũng vừa nhìn thấy Tư Mộ Hàn đã sải bước đi qua, khuôn mặt cương nghị mang theo chút lo lắng khó nhận ra: “Cậu chủ, sức khỏe anh thế nào rồi?”
Tư Mộ Hàn phất tay, đẩy cánh tay giơ ra định dìu anh của Thời Dũng: “Không sao.


Thời Dũng mở cửa xe giúp anh.

Anh ngồi vào xe, nghiêng đầu tựa vào lưng ghế, giọng nói hờ hững không chút cảm xúc: “Thời Dũng, hai ngày nay ông ta đều gọi điện cho cậu à?”
Thời Dũng biết người mà Tư Mộ Hàn nói đến là ai.

Anh gật đầu đáp: “Ông Tư nói, anh cho số điện thoại ông ấy vào danh sách đen rồi, ông ấy đổi số điện thoại khác gọi cho anh mà anh không nghe máy, ông ấy đành phải gọi cho em.


“Ừ.

” Dù sao thì cũng chẳng phải là lần đầu tiên nữa.

“Ban nãy trước khi anh đến, ông Tư gọi điện thoại nói nếu anh không đưa cô chủ về nhà ăn cơm thì ông ấy sẽ tự gọi điện cho cô chủ.


Người bố tốt đẹp của anh, muốn gọi điện cho người phụ nữ Nguyễn Tri Hạ kia, bảo cô đến Nhà họ Tư ăn cơm ư?
Thời Dũng đợi một lúc lâu sau mới nghe thấy tiếng của Tư Mộ Hàn: “Kệ ông ta.



Nguyễn Tri Hạ vào nhà ăn cơm, đang định rửa bát thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại.


Số điện thoại gọi đến là một số lạ.

Chuông reo hồi lâu mà vẫn không cúp máy, hẳn không phải là điện thoại quấy rối.

“Chào ông, tôi là Nguyễn Tri Hạ.


“Tôi là bố của Tư Mộ Hàn, Tư Đình Phong.


Bố… bố của Tư Mộ Hàn ư?
Cậu ấm nhà danh gia vọng tộc khiến vô số thiếu nữ thành phố Hà Dương điên cuồng theo đuổi thời trẻ – Tư Đình Phong đấy sao?
Nguyễn Tri Hạ ngây người mấy giây rồi mới kịp phản ứng lại, hơi lo lắng nói một câu: “Chào chú.


Có thế nào cô cũng không thể kêu tiếng “bố” kia.

“Rảnh thì tối nay cùng ăn cơm nhé.

” Giọng Tư Đình Phong trầm thấp và dày dặn, mang theo sự trầm ổn của người từng trải qua bao sóng gió.

Mặc dù giọng điệu mang ý mệnh lệnh nhưng lại không khiến người ta ác cảm.

Nguyễn Tri Hạ nghe hiểu rõ ràng, mặc dù nghe có vẻ Tư Đình Phong đang hỏi cô, nhưng cô không thể từ chối được.

Cô khiêm tốn mở miệng: “Có rảnh ạ.



“Bố sai tài xế đến đón con, tối nay gặp.


Ông từ tốn nói xong thì cúp điện thoại.

Từ đầu đến cuối, giọng nói của Tư Đình Phong rất ôn hòa nhưng lại mang khí chất không được phép chất vấn.

Nguyễn Tri Hạ tắt máy xong là nhanh chóng ra khỏi nhà, ngồi xe đến biệt thự của Tư Mộ Hàn.

Tư Đình Phong nói cho tài xế đến đón cô, chắc chắn tài xế sẽ đến thẳng biệt thự của Tư Mộ Hàn.


Nguyễn Tri Hạ đứng trước cửa chính, ngẩng đầu đánh giá biệt thự của Tư Mộ Hàn.

Biệt thự được xây dựng giữa lưng chừng núi, xung quanh rất ít nhà ở, căn biệt thự màu trắng đứng lặng trong rừng cây có vẻ hơi kỳ quặc.

Lần trước được đón đến đây, Nguyễn Tri Hạ chẳng hề chú ý đến căn biệt thự này, bây giờ càng nhìn càng cảm thấy nó có phần quỷ quái.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc từ dưới chân lên.

Trời mùa đông, Nguyễn Tri Hạ lạnh đến mức mặt mũi trắng bệch.

Cô cứng ngắc rụt đôi chân đang thò ra lại.

Thôi vậy, cứ đợi trước cửa chính vậy.

Không lâu sau, một chiếc xe hơi màu đen đỗ lại trước cửa biệt thự.

Nguyễn Tri Hạ tò mò nghiêng đầu nhìn thì lấy một người đàn ông trung niên mặt mũi ôn hòa bước ra.

Lúc ông nhìn khuôn mặt của Nguyễn Tri Hạ, đôi mắt rõ ràng ánh lên vẻ ngạc nhiên nhưng trên mặt lại chẳng hề thể hiện ra.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!