Mấy ngày liên tiếp trời đều mưa, ngày chôn cất An Mật cũng có mưa phùn, có rất nhiều người đã đến. Bạc Dạ nói bất luận thế nào cũng phải để Đường Thi quỳ trước mộ của An Mật, giống như đã quyết tâm muốn cô quỳ đến chết Đường Thi giấy dụa nhưng lại bị người đàn ông hung hăng tát mạnh: “Cô hãy bớt giả vờ mình vô tội đi, cô không có tư cách đói!” Đường Thi chịu đựng nỗi đau và đột nhiên bật cười.

Dưới cơn mưa phùn, người phụ nữ cười một cách tuyệt vọng, Bạc Dạ không quan tâm mà hung hăng bước lên trước đá vào mặt cô, cả người Đường Hoan ngã lăn ra và nôn ra một ngụm máu.

Đôi giày ra của Bạc Dạ xuất hiện trong tầm nhìn của cô, cô nhìn anh và đột nhiên trong lòng không còn cảm giác đó nữa.

Thật là tàn nhãn, một người đàn ông như vậy, rốt cuộc là bản thân đã sai.

Cô đã sai ở việc phải lòng anh! Đường Thi nghiến răng: “Anh đừng nghĩ tôi sẽ quỳ trước mặt cô tai” “Đối với tội lỗi mà cô gây ra thì quỳ là quá nhẹ nhàng!” Người đàn ông tức giận kéo cô dậy rồi lại đẩy cô xuống đất một cách tàn nhẫn, nhưng Đường ‘Thị không hề kêu đau.

Cô bật cười: “Tôi coi như không nhìn thấy việc anh ở bên ngoài có một đống tình nhân tiểu tam, những chuyện xấu mỗi ngày bị đăng lên báo của anh tôi cũng coi như không biết, cái danh người vợ này tôi làm như một con chó, rốt cuộc anh có lương tâm hay không?

Tôi có dã tâm giết chết An Mật ư? Vậy An Mật là loại người gì chứ? So về hoàn cảnh gia đình, học vấn hay lý lịch cô ta đều không bằng, một ngón tay của Đường Thi tôi!” “Cuối cùng cô cũng chịu lộ ra bộ mặt thật của mình…”

Bạc Dạ dùng mũi dày nâng mặt cô lên: “Hôm nay tôi đã chuẩn bị cho cô một món quà lớn, không biết cô có thích hay không.

Lời vừa dứt, có một hàng cảnh sát xuất hi cửa, trong lúc Đường Thí vẫn chưa kịp phản ứng lại, họ liền xông lên giữ chặt lấy cô và còng tay cô lại Khi nhìn vào chiếc còng trên tay, Đường Thị đột nhiên bắt đầu giấy dụa: “Các người thả tôi ra, các người dựa vào đâu mà bắt tôi?”

“Hung thủ giết người! Hung thủ giết người!” “Hừi Còn là con gái nhà họ Đường nữa!” “Tán tận lương tâm! Đúng là lòng người hiểm ác!”

“Câu Bạc có một người vợ như vậy đúng là xui xẻo!” Phóng viên và máy quay chĩa thẳng vào cô và bắt lại mọi khoảnh khắc hoảng hốt lo sợ của cô, sắc mặt Đường Thi tái nhợt giống như người mất hồn: “Ai bảo các người bắt tôi? Là ai?”

“Hlaha? Cô cho rằng không có lệnh của tôi, họ dám động vào cô sao?” Giọng nói của người đàn ông truyền lại từ phía sau, khi cô quay người lại, anh ta đang cầm một hủ tro cốt trong tay và mặc một bộ âu phục cao cấp.

chỉnh tề, giống như một vị Hoàng đế một lần nữa lọt vào tầm nhìn của Đường Thi.

Đôi mắt Đường Thi đỏ hoe: “Bạc Dạ, anh cho.

người đến bắt tôi sao?” Bạc Dạ cười mà như không cười: “Chẳng qua là tôi trả lại cho An Mật một sự thật thôi “Sự thật? Sự thật sao?”

Đường Thi như thể nghe thấy một câu chuyện cười và đột nhiên bật cười, tất cả mọi người đều buộc tội cô và lo lẳng về sự điên rồ hiện tại của cô, những máy quay trực tiếp đã quay lại được tất cả dáng vẻ điên rồ của cô. 1.3 tỷ người, cô giống như một con ác quỷ trước mặt 1.3 tỷ người.

Còng tay trên tay cô bị cô giấy dụa đến mức phát ra tiếng kêu, cô hét lên với Bạc Dạ: “Bạc Dạ! Rốt cuộc con người anh có lương tâm hay không? Tình nghĩa vợ chồng năm năm, ngay cả một con chó cũng không để người ta xúc phạm như vậy!” “Xúc phạm sao?” Dạ Bạc bước lên trước và bóp chặt căm cô:

“Đó, là tội ác mà cô tự mình gây ra, sao có thể gọi là xúc phạm?” “Tôi đã nói là không phải tôi, anh dựa vào đâu mà bắt tôi! Anh có chứng cứ không?” Đường Thi gượng cười đau khổ, bản thân in trong mắt anh, nhìn thế nào cũng cảm thấy nực cười.

Bốp một cái, một cảm giác ngứa ran quen thuộc truyền đến, Đường Thi ngã nhào xuống và nước mắt bắt đầu tuôn ra, đột nhiên cô cướp lấy hũ tro cốt trong tay Bạc Dạ và ném vỡ trước mặt mọi người “Bạc Dạ, tôi nói cho anh biết, cả đời này tôi không bao giờ làm ra loại chuyện đó! Anh không tin tôi cũng chẳng sao, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không cho phép một người đã chết cưỡi lên đầu tôi! Sớm muộn anh cũng sẽ gặp phải quả báo!”

Bạc Dạ gầm lên một tiếng như phát điên, anh ta bóp chặt cổ Đường Thỉ: “Sao cô dám! Sao cô dám!” “Giết tôi đi!” Đường Thi gượng cười đau khổ: “Anh tin tưởng cô ta như vậy, thậm chí còn không quan tâm đến sự trong sạch của tôi, còn có gì mà anh không thể làm ra được?”

Không phái anh ý vào việc tôi yêu anh sao! Không phái anh muốn giết chết trái tim của tôi sao! Đến đi, dù sao trái tim tôi cũng vỡ nát hết rồi, tôi cũng sẽ không để ý đến việc anh cứa thêm một nhát dao nữa đâu!”

Cảnh sát bước tới ấn Đường Thi xuống và léo cô về phía xe cảnh sát. Mọi người xem một vở hài kịch và nhìn vào biểu cảm đáng sợ trên khuôn mặt của người đàn ông đẹp trai, ai nấy chỉ cảm thấy hoảng sợ.

Bạc Dạ nhìn chẳm chăm vào lưng Đường Thi: “Đường Thi, cô dùng cả đời này để chuộc tội cũng không đủ!” Đường Thi cười lớn hai tiếng, nước mắt liên tục.

ứa ra: “Bạc Dạ, anh sẽ phải hối hận! Chưa biết chừng đứa con trong bụng An Mật không phải là cốt nhục của anh! Nếu như có một ngày anh biết, những gì mà anh làm hôm nạy là có lỗi với tôi….

Nếu như có một ngày anh biết, những gì mà anh làm hôm nay là có lỗi với tôi…..” Không biết tại sao trời đột nhiên mưa to, những hạt mưa lạnh lẽo rơi xuống trái tim của mọi người.

Trong chốc lát mưa càng ngày càng to, giống như ông trời đang nổi trận lôi đình vậy! Cơn mưa xối xả táp lên người cô, Đường Thi bị ép vào trong xe, những tiếng cười điên loạn không ngừng phát ra, mắc kẹt trong tai của những người ặt ở nơi chôn cất!

“Bạc Dạ, nếu như tôi không chết, tôi chỉ muốn không bao giờ gặp lại anh nữa, nếu như tôi chết, vậy thì đây là may mắn của tôi!” Thứ vô dụng nhất là tình cảm, thứ không đáng quan tâm nhất là tương tư!

Cô hiểu rồi, cuối cùng cô cũng đã hiểu rồi! Bạc Dạ không hề cho cô một con đường sống. Sau khi ly hôn, sẽ tống cô vào tù. Cả đời này, cô phải trả giá cho sự ngu ngốc của mình! Đường Thi cười đến nỗi ho ra máu, khi cửa số xe cảnh sát bị kéo xuống, vô số ánh đèn flash ập.

đến chụp lại bộ dạng điên loạn của cô. Nhưng cô không quan mà chỉ nhìn chấm chắm về phía Bạc Dạ, “Tôi sai rồi”

Đột nhiên cô mất hết sức lực để gây rối, cô nói: “Bạc Dạ, Tôi phát hiện tôi thực sự đã sai rồi Bạc Dạ bước tới, anh đang định nói gì đó nhưng nhìn thấy người phụ nữ ngẩng đầu lên, anh nhìn cô bắng ánh mắt vô

hồn, cả thế giới đang dần bị phá hủy trong mắt cô: “Bạc Dạ, điều sai lâm nhất mà tôi đã làm là yêu anh…” Năm năm hôn nhân, năm năm yêu nhau, qua một đêm biến thành tro bụi!

Anh thực sự không cho cô một chứt tin tưởng nào, cho nên mới tàn nhẫn vô tình như vậy, anh đẩy cô xuống địa ngục và biến tất cả những nỗ lực từ đầu đến cuối của cô thành một trò cười! Bạc Dạ, cả đời này anh nợ tôi quá nhiều!!

Chiếc xe cảnh sát lướt dưới cơn mưa lớn, tiếng thở dài của Đường Thi nhanh chóng bị phân tán trong không khí, giống như đó là ánh mắt cuối cùng của cô, vừa trống rỗng mù mịt lại vừa tuyệt vọng chết lặng, giống như một bà lão đang gần đất xa trời.

Rõ ràng là nên cảm thấy vui vẻ vì đã thay An Mật trả thù…nhưng khi khoảnh khắc này thực sự đến, Bạc Dạ lại lùi về sau hai bước.

Một cơn gió rít thổi đến từ phía sau, những hạt mưa lạnh lẽo rơi trên vai anh, cái lạnh thấm dần vào.

tim.

Khi khoảnh khắc này thực sự đã đến, tại sao trái tim anh dường như thiếu một thứ gì đó, lắng.

nghe những tiếng lâm bầm đó của cô, nó khiến anh khó chịu như thể bị mũi kim đâm vào….?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!