Vương Diệu Tông lắc đầu nói: “Chuyện này không trách ngươi. Trong tộc mỗi người một chức trách, một chốc không thể điều được nhiều người như vậy. Còn nữa, gốc rễ sự tình ở chỗ ba gia tộc Tống, Lưu, Tôn. Cho dù ngươi điều thêm người, bọn họ có thể phái ra càng nhiều người tập kích nhóm người Cửu đệ. Ta đến mỏ đá quan sát, mỏ đá không có xảy ra chuyện gì, nhưng đây không phải là kế lâu dài. Nếu muốn giải quyết việc này cần có biện pháp mới. Không thể mỗi lần đều phái mấy chục tộc nhân đến vận chuyển huyền kim khoáng thạch!”

“Nếu không, chúng ta nhờ Hoàng gia cùng Trần gia giúp đỡ đi. Có bọn họ hỗ trợ, tam gia Tống, Lưu, Tôn có thể sẽ không dễ dàng xằng bậy. Nhưng Hoàng gia cùng Trần gia luôn là bộ dạng không có lợi ích không nhúng tay vào, hơn nữa thực lực của bọn họ mạnh hơn chúng ta. Muốn bọn họ hỗ trợ, chỉ sợ phải giao ra hơn phân nửa tiền lời.”

Vương Diệu Thông hơi cân nhắc, đưa ra một đề xuất.

“Không được. Chỗ mỏ huyền kim khoáng thạch này là tương lai của Vương gia chúng ta, không thể chia cho người ngoài. Hơn nữa, Trần gia cùng Tống gia là họ hàng thân gia. Ai biết được bọn họ có hay không liên hợp lại chiếm lấy mỏ huyền kim khoáng thạch? Đến lúc đó, chúng ta muốn lấy lại, sẽ muôn vàn khó khăn.”

Vương Diệu Thần không đồng ý.

“Ta nên tăng cường phòng bị. Hơn nữa, nhờ những thông gia của chúng ta giúp đỡ. Gia tộc Vương gia chúng ta tồn tại mấy trăm năm, họ hàng thân gia cũng không thiếu.”

Vương Diệu Tông gật đầu, nhín phía Vương Minh Viễn nói: “Minh Viễn, ngươi là gia chủ, nói quan điểm của ngươi.”

Vương Minh Viễn nghĩ nghĩ, rồi nói: “Chất nhi cảm thấy, chúng ta nên làm cả hai. Ba gia tộc Tống, Lưu, Tôn liên thủ đến cướp, chứng tỏ là không muốn chúng ta làm lớn sự việc. Một khi đã như vậy, chúng ta liền đổ sự việc này là do tà tu gây ra. Mặt khác, chúng ta nhờ quan hệ thông gia xin giúp đỡ. Ta nhớ rõ muội muội Nhị tẩu gả cho gia chủ Tôn gia. Nói như vậy, gia chủ Tôn gia là anh rể của Nhị ca. Lưu gia cùng Quảng Nguyên quận Triệu gia có quan hệ thông gia, mà Triệu gia lão thái quân là dì ta. Có thể xin Triệu gia giúp đỡ. Về phần mỏ đá, có thể truyền ra bên ngoài nói nơi đó có một đoạn nhất giai trung phẩm linh mạch. Vương gia chúng ta gieo trồng linh cốc ở đó. Không có chứng cớ, bọn họ không dám xằng bậy.”

“Chủ ý này của Minh Viễn không tồi, ta đồng ý.”

“Ta cũng đồng ý.”

Vương Diệu Tông cẩn thận suy nghĩ, rồi nói: “Chỉ dựa vào quan hệ thông gia, chưa chắc có thể đuổi ba nhà Tống, Lưu, Tôn đi. Minh Viễn, ngươi cùng Minh Tài mang theo gia quyến cùng một ít lễ vật, đến thăm Triệu gia cùng Diệp gia. Để họ nói chuyện với Lưu gia và Tôn gia. Làm người không cần quá phận, con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người. Ta đến Thanh Trúc cốc một chuyến, vừa đấm vừa xoa. Hy vọng có thể làm cho tam gia Tống, Lưu, Tôn dừng tay. Nếu không được, chúng ta có thể cùng Hoàng gia hợp tác. Không ít nữ nhi Hoàng gia gả vào Vương gia. Về phần Trần gia, Trần gia mấy năm nay phát triển nhanh chóng, cùng Trần gia hợp tác, chỉ làm Trần gia càng ngày càng mạnh. Bất lợi đối với sự phát triển sau này của chúng ta.”

Vương Diệu Tổ nghĩ nghĩ, bổ sung: “Trong khoảng thời gian này, vẫn phải tăng cường phòng ngự mỏ đá. Minh Viễn, lập tức phái thêm ba mươi tộc nhân tới mỏ đá đi.”

“Trong tộc nhân thủ không nhiều, không cần phải điều nhiều người như vậy. Thanh Liên sơn cần có người trông giữ, điều nhiều người như vậy khó có thể che mắt Trần gia và Hoàng gia. Sai mười người là đủ rồi. Ta để lại linh cầm hộ tộc Kim chuỷ ưng ở mỏ đá. Tuy nói Kim chuỷ ưng là nhị giai trung phẩm linh cầm, nhưng tổ tiên có lưu lại Khu thú hoàn. Ngũ đệ có thể thông qua Khu thú hoàn để điều khiển Kim chuỷ ưng.”

“Vâng! Nhị bá. Ta lập tức dặn dò xuống.”

Sau khi tan họp, đám người Vương Minh Viễn đều nhanh chóng hành động.

Trương Nguyệt Nga xuất thân là Trương gia Nam Viêm quận. Trương gia là một gia tộc tu tiên ở Nam Viêm quận. Thời kì cường thịnh, Trương gia có ba vị Trúc cơ tu sĩ, chiếm cứ ba huyện.

Trương Nguyệt Nga là con gái thứ hai của gia chủ Trương gia, Trương Gia Thành, tư chất bình thường. Mười sáu tuổi năm ấy, Trương Nguyệt Nga phong phong quang quang gả vào Vương gia.

Tính đến nay, Trương Nguyệt Nga gả vào Vương gia đã được hai mươi năm. Sinh cho Vương Minh Tài hai con trai, con trưởng là Vương Trường Ca, hai mươi hai tuổi đã có tu vi luyện khí tầng sáu. Con trai nhỏ là Vương Trường Nghị, mười bốn tuổi, luyện khí tầng bốn.

Nàng ngày thường phụ trách chăm nuôi Tuyết Vân kê, Tuyết Vân kê là tài sản của gia tộc. Nhưng mà nàng có nuôi mấy con nhất giai hạ phẩm linh ngư, hàng năm có thể mang đến lợi nhuận ba mươi, bốn mươi linh thạch. Từng tí linh thạch nàng tích góp được đều dành để cho hai con trai, hi vọng bọn họ có thể tiến xa hơn trên con đường tu tiên.

Giữa trưa một ngày nọ, nàng vẫn như ngày thường, về nhà nấu cơm cho hai con trai.

Vương Minh Tài công việc bận rộn, bữa trưa rất ít khi về nhà.

Cháo khoai tím, một dĩa đậu phụ khô, ba cái bánh bao lớn.

Vương Trường Ca phụ trách canh giữ ở mỏ đá, không cách nào trở về. Cơm trưa chỉ có hai người Trương Nguyệt Nga và Vương Trường Nghị.

Vương Trường Nghị ăn xong, trở về phòng nghỉ ngơi. Trương Nguyệt Nga thu thập bát đũa.

Nàng vừa dọn xong bát đũa, Vương Minh Tài đã vội vã đi đến.

“Đương gia, cơm đều ăn hết rồi. Chàng trước về phòng nghỉ ngơi, chờ một chút. Làm xong cơm ta sẽ gọi chàng.”

Vương Minh Tài lắc đầu, nói: “Ta ăn rồi, Trường Nghị ở trong phòng phải không? Nàng thu thập một chút đi, chúng ta về nhà mẹ đẻ nàng một chuyến.”

Trương Nguyệt Nga hơi sửng sốt, nghi hoặc hỏi: “Sinh nhật của cha ta đã qua rồi, về nhà mẹ đẻ của ta để làm gì?”

“Trên đường Cửu thúc trở về, gặp phải tập kích, bất hạnh qua đời rồi. Thông qua thẩm tra, là ba gia tộc Bình Dương quận Tống, Tôn, Lưu, liên thủ đối phó Vương gia chúng ta. Nhị bá căn dặn, bảo chúng ta về nhà mẹ đẻ của nàng một chuyến. Ta muốn cùng nhạc phụ đại nhân bàn một chút chuyện. Ta nhớ không nhầm thì muội muội Nguyệt Kiều của nàng, gả cho gia chủ Tôn gia. Nhị bá hi vọng nhạc phụ đại nhân có thể từ trong mối quan hệ đó, giúp hai bên giải hoà. Dù gì, xé rách da mặt đối với cả hai bên đều không có lợi.”

Trương Nguyệt Nga mi đẹp nhẹ nhíu, thắc mắc: “Đang êm đẹp, Tôn gia bọn họ sao lại xuống tay với Vương gia chúng ta? Lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay cũng là thịt. Cha ta không có khả năng sẽ thiên vị Vương gia, cũng sẽ không thiên vị Tôn gia.”

“Ta biết, bởi vậy mới muốn nhờ nhạc phụ đại nhân nói giúp vài lời. Nếu hai nhà chúng ta thật sự đối địch, đối với ai cũng đều không có lợi. Tam đệ còn đáp ứng, nếu nhạc phụ đại nhân có thể để cho Tôn gia dừng tay. Về sau mỗi tháng sẽ cấp cho Trường Nghị hai cân nhất giai trung phẩm linh cốc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!