Vương Trường Sinh bừng tỉnh đại ngộ, bảo sao Chuột yêu có thể đào thủng cái ao, hoá ra nó trời sinh giỏi về đào động và tìm kiếm linh thảo.

“Đúng rồi, ban nãy thấy ngươi rất vội vã, xảy ra chuyện gì sao?”

“Nhị cô bà đến, người còn đang ở bên ngoài.”

Vương Trường Sinh mắt sáng ngời, vội vàng nói: “Nhị tỷ đến? Nàng đang ở nơi nào? Mau đưa ta đi gặp.”

“Không cần, Cửu đệ, ta tự đến rồi này.” Giọng nói thanh thuý dễ nghe của một cô gái vang lên.

Dứt lời, một cô gái mặc váy dài màu vàng đi đến.

Nàng nhìn khoảng hai mươi tuổi, tóc đen quấn cao, ngũ quan thanh tú. Trong ánh mắt lộ ra vài phần anh khí, đôi mắt sáng ngời như sao.

Cô gái không phải ai xa lạ, chính là đường tỷ của Vương Trường Sinh, Vương Trường Tuyết.

Vương Trường Tuyết là con gái Vương Minh Trí, đại bá của Vương Trường Sinh. Tam linh căn Mộc Thuỷ Kim, lấy Mộc linh căn làm chính. Tu luyện là hoảng phẩm nhất giai công pháp “Trường Thanh quyết”, năm nay hai mươi ba tuổi, luyện khí tầng sáu.

Thê tử Vương Minh Triết đã qua đời vài năm trước, Vương Trường Tuyết vì mẹ giữ đạo hiếu ba năm. Nếu không đã sớm gả ra ngoài.

Vương gia gia tộc, nam chủ ngoại, nữ chủ nội.

Vương Trường Tuyết cũng không ngoại lệ, nàng phụ trách chăm dưỡng ba mẫu cây Linh tang thụ. Lá cây linh tang dùng để nuôi linh tằm. Tơ tằm là vật liệu luyện khí tốt nhất.

Liễu Thanh Nhi là Vương gia chủ mẫu, bị nhiều người chú ý. Vì để tránh đàm tiếu, lần nào Liễu Thanh Nhi cũng nhờ Vương Trường Truyết đưa đồ cho Vương Trường Sinh,

“Nhị tỷ, ngươi sao lại đến mà không báo trước? Ta còn tưởng rằng phải đến sinh thần của ta tỷ mới đến.” Vương Trường Sinh vui vẻ nói.

“Sao nào? Vậy theo ý ngươi là, chưa đến sinh nhật ngươi, ta không thể đến sao?” Vương Trường Tuyết như cười như không, trêu ghẹo.

“Nhị tỷ, ý ta không phải vậy. Ta còn hận không thể để tỷ ở lại đây luôn. Ta ở đây buồn chán muốn chết.” Vương Trường Sinh cười khổ giải thích.

Vương Thu Sinh thấy vậy, biết điều lui ra ngoài.

Vương Trường Tuyết chú ý đến chuột yêu trên vai Vương Trường Sinh, đôi mắt xinh đẹp lộ ra vài phần kinh ngạc: “Ồ, đây là Song đồng thử, ngươi ở đâu tìm được vậy?”

“Song đồng thử! Nhị tỷ, ngươi nhận ra được loại linh thú này? Có thế nói cho ta biết không?” Vương Trường Sinh tò mò hỏi.

“Song đồng thử có thể nhìn xuyên thấu sương mù, sông ngòi, cây cối. Khứu giác nhạy bén, giỏi về tìm kiếm thiên linh dược. Thích lấy địa phương có linh khí nồng đậm làm tổ. Lần trước, Thất muội ở phường thị nhìn thấy có một người bán Song đồng thử. Muốn móc hết linh thạch trên người để mua. Đáng tiếc, đối phương chào giá quá cao, hơn một trăm khối linh thạch. Ta cùng Thất muội mang không đủ linh thạch, chỉ có thể trơ mắt nhìn Song đồng thử bị người khác mua đi. Bời vì lần đó, Thất muội cứ theo sau ta không ngừng oán giận.”

“Tìm kiếm linh dược thiênđịa?” Vương Trường Sinh kinh ngạc.

Vương Trường Tuyết nở nụ cười, nhắc nhở: “Ngươi không cần cao hứng quá sớm. Song đồng thử đúng là có bản lĩnh tìm kiếm linh dược, nhưng nó chỉ là nhất giai hạ phẩm linh thú. Nếu thực sự đem nó thả vào thâm sơn cùng cốc có nhiều yêu thú. Thời điểm nó tìm được linh thảo, cũng khó mà có thể sống trở về. Một con Song đồng thử thường tìm được một gốc linh thảo thì chết mất. Linh thú giỏi về tìm kiếm linh dược không chỉ có Song đồng thử. Nhưng Song đồng thử cũng có ưu điểm của nó, không kén ăn như các linh thú giỏi tìm kiếm linh dược khác, nó ăn tạp, hình thể nhỏ, lại linh hoạt. Đúng rồi, nói nửa ngày rồi, ngươi vẫn chưa kể là tìm được nó ở đâu?”

“Đoạn thời gian trước, Vương gia trấn xuất hiện quỷ vật. Ta có đi một chuyến đến đó trừ quỷ. Trên đường trở về, ở nơi rừng sâu may mắn bắt được nó.”

Vương Trường Sinh hơi do dự, không có cùng Nhị tỷ nói sự thật.

Thời điểm phát hiện đoạn linh mạch này, bởi vì trong lòng vẫn còn oán niệm với phụ thân, hắn không có báo việc này lên. Tuy rằng đây chỉ là một đoạn linh mạch dài vỏn vẹn hai trượng, nhỏ đến mức không đáng nhắc đến. Nhưng biết việc mà không báo là vi phạm tộc quy, phải nhận phạt.

Hắn hiện tại hiểu được nỗi khổ của phụ thân, càng không thể để người khác biết đến đoạn linh mạch này. Dù gì phụ thân hắn cũng là gia chủ, sẽ ảnh hưởng không tốt.

Vương Trường Tuyết nghe Vương Trường Sinh giải thích xong, mi dày nhẹ nhảy, vẻ mặt ngưng trọng: “Cửu đệ, ngươi nói thật cho ta biết, Song đồng thử này là ngươi từ trên tay người khác cướp về đúng không? Nếu đúng là vậy, dựa theo tộc quy, sẽ bị phạt nặng.”

Vương Trường Sinh cười khổ, giải thích: “Nhị tỷ, ngươi nghĩ ta thành cái dạng người nào vậy. Ta tiểu nhân như vậy sao? Ta cam đoan với tỷ, con chuột này thực sự là ngẫu nhiên phát hiện, không phải cướp được từ trên tay người khác.”

“Vậy là tốt nhất, cũng nói lại, Tam thúc phái ngươi đến huyện Bình An quả thật không đúng. Nhưng hiện tại gia tộc đang bước từng bước khó khăn, ngươi hãy thông cảm cho người. Đợi thêm một năm nữa là ngươi có thể trở về. Đến lúc đó, ta sẽ bảo cha ta sắp xếp cho ngươi một chức vụ trông coi linh điền. Ngươi ở bên trong tu luyện, như vậy tốc độ cũng sẽ không quá chậm.”

Nàng chợt nhớ tới điều gì, lại nói: “Đúng rồi, đây là tam thẩm nhờ ta đưa cho ngươi. Một cái Đại thọ bao, năm cân nhất giai trung phẩm Lam nguyệt linh mễ, một quả linh đản Tuyết vân kê. Tuyết vân kê mà ta nuôi đẻ trứng rồi, cho ngươi một quả nếm thử. Ngươi ở nơi này cũng không dễ dàng gì.”

Vương Trường Tuyết lấy từ túi trữ đồ ra một cái thực hạp tinh xảo, phóng lên trên mặt bàn.

“Linh đản! Nhị tỷ, cảm tạ.” Vương Trường Sinh trong lòng chảy qua một dòng nước ấm.

Vương Trường Tuyết thuần dưỡng một con Tuyết vân kê. Gia tộc phát linh cốc, nàng đều dùng để nuôi gà. Tốc độ tu luyện của Vương Trường Tuyết bởi vậy mới chậm lại. Tuyết vân kê ăn linh cốc năm năm mới bắt đầu đẻ trứng. Mỗi tháng sẽ đẻ một quả linh đản, linh đản có thể tiếp tục ấp lứa khác, cũng có thể ăn. Một quả linh đản ở chợ bán hai muơi khối linh thạch.

Đương nhiên, Tuyết vân kê mỗi tháng đều phải ăn ăn mấy chục cân nhất giai hạ phẩm linh cốc. Trừ đi phí tổn, Vương Trường Tuyết mỗi quả linh đản có thể kiếm năm sáu khối linh thạch. Nhưng thuần dưỡng Tuyết vân kê giai đoạn đầu tốn rất nhiều công sức. Bởi vậy Vương gia chỉ thuần dưỡng có sáu con Tuyết vân kê. Đương nhiên không tính con của Vương Trường Tuyết.

“Người trong nhà, khách khí làm gì. Qua thêm một đoạn thời gian, ta cần phải đi hái Linh tang diệp, đến lúc đó sợ là bận không đi thăm ngươi được. Tam thẩm mới nhờ ta trước đưa đến cho ngươi số đồ này. Giờ ta phải đi về, ngươi nhớ chiếu cố tốt bản thân.”

“Nhị tỷ, để ta tiễn người.”

Vương Trường Sinh tự mình tiễn Vương Trường Tuyết ra cửa. Nhìn đến lúc Vương Trường Tuyết dùng thuật Đằng vân giá vũ mới rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!