Phong Hàn nghe Hình Thanh phân tích cũng không nhịn được gật đầu.

“Xem ra có đám chuột nhắt bị ép đến cuống cuồng, muốn cắn người nha”.

“Bang chủ, ta xem tám chín phần mười là Thiết Đao hội. Các ngươi nói, cao thủ dùng đao tại cái Hoàng Diệp trấn này ngoài bọn hắn Thiết Đao hội còn có ai?”

“Cũng chưa chắc, có thể là những kẻ khác muốn giá họa cho người. Đợi chúng ta 2 bang lưỡng bại câu thương rồi làm ngư ông đắc lợi không chừng”

....

Một đám đại lão bắt đầu tranh luận phản bác, khí thế ngất trời. Hằm hè xoa tay chỉ muốn tìm người để trả thù.

“Được rồi, là ai chúng ta sẽ tiếp tục điều tra. Nhưng Phong mỗ đệ tử há có thể cứ như thế chết đi, đêm nay ta muốn vài người phải cho ta cái bàn giao”.

Lúc này Phong Hàn đứng lên lạnh lẽo quát.

“Bang chủ anh minh”... “Thề sống chết đi theo bang chủ”

Hắc Hổ bang chúng sát khí ngút trời hô.

Một đêm này, thành Hoàng Diệp lại không yên tĩnh. Hắc Hổ bang chúng như nổi điên thế lùng sục khắp thành. Gặp người khả nghi liền bắt, các cửa hàng hôm nay có xe ra vào thành Tây và thành Bắc là trực tiếp tao ương.

2 bang phái khác cửa hàng cũng không thiếu bị thuận tay tai họa, tiếng kêu than ngập trời.

Mãi cho đến khi Tào binh trưởng Lục Tích đại nhân đứng ra dàn xếp, các nhà mới buông hỏa khí ngồi xuống thương thảo.

Làm sao Hắc Hổ bang Phong Hàn cắn chết yêu cầu điều tra cái chết của đồ đệ, ai cũng không nói được cái gì. Cuối cùng vẫn là Lục Tích đáp ứng cùng cái khác 2 bang hỗ trợ tìm hung thủ hắn mới coi như chấp nhận dừng tay.

Lúc này đám Hắc Hổ bang chúng cũng đã vơ vét được không ít thứ tốt đắc thắng mà về, để lại một đám lông gà.

Còn lại 2 nhà cũng bắt đầu nghi thần nghi quỷ, hận chết hung thủ đã gây ra hết thảy.

Đối với này Tống Khuyết hết thảy không biết, nếu hắn biết mình vô tình khiến cho cả thành Hồng Diệp gió nổi mây vần chắc sẽ cảm thấy ăn năn, phải ăn thêm mấy cây nhân sâm nữa mới giảm được áy náy.

Đêm này hắn cảm thấy mình bỏ tiền mua thuốc bổ thực quá anh minh, chỉ trong một đêm mà lực lượng hắn bạo tăng 200 cân, bây giờ có lẽ đã đạt đến 1800 cân.

Cảm nhận cơ thể nổ tung lực lượng, Tống đại gia càng kiên định quyết tâm kiếm tiền, tổ chức thế lực. Ngọn lửa dã tâm lúc này trong lòng bùng cháy.

......

Sáng sớm,

Trên con đường độc đạo đến Cự Liễu thôn, 4 bóng người giục ngựa phi nhanh, để lại sau lưng một đạo khói mù.

Trong Cự Liễu thôn, đám thôn dân sáng sớm đã tụ tập nơi này. Hai mắt ngóng trông nhìn vể phía cửa thôn.

Giữa sân bày chỉnh tề 3 bộ thi thể, chỉ dùng chiếu cuốn lên. Cũng may bây giờ thời tiết còn lạnh, cũng không có mùi hôi thối bốc lên. Mọi người cứ thế quỷ dị trầm mặc, thi thoảng có người thấp giọng ghé đầu ghé tai thì thào.

“Đến rồi”.

Theo tiếng hô, mọi người nhìn về phía cửa thôn, 4 người ngựa phong trần phi đến.

“Chung đại thúc” … “Chung bá” …. “Chung lão gia tử”

Hóa ra đến là Chung Khôi đám người, tối qua hắn nhận được tin dữ trong thôn người đến báo. Cũng gấp muốn quay lại trong thôn, nhưng do trời đã muộn nên đành thôi. Sáng nay vừa mở cửa thành đã lập tức cùng con thứ Chung Hồng cùng trong trấn một vị Bổ khoái vội vã lên đường.

“Mọi người không cần hốt hoảng, đây là trong trấn Ngô Bộ khoái. Hôm nay Ngô đại nhân sẽ cho sự việc kết án. Đại gia để lại vài người làm chứng, còn lại tất cả tan đi”.

Phải nói trong thôn này lão Chung uy vọng cũng là đủ cao. Tâm lý bàng hoàng đám thôn dân thấy hắn trở về đã là yên hơn nửa. Nghe hắn nói thế lập tức tránh lùi ra xa hiếu kỳ quan sát, chỉ để lại vài người nhân chứng.

“Ngô đại nhân, còn lại làm phiền ngài”

Lão Chung quay sang bên cạnh mặc trang phục sai nha thanh niên cung kính nói. Đối phương cũng không làm kiêu, cười khách khí đáp:

“Chung thúc không cần khách khí, ta cùng a Hồng là chỗ thân quen, ngươi gọi ta Ngô Diệc hoặc tiểu Diệc đều được”.

“Đúng vậy lão cha, Diệc ca như người trong nhà. Ngươi khách khí lại là lộ vẻ sinh sơ”

Chung Hồng một bên cũng thuận thế đưa đẩy, người thanh niên này bối cảnh nhưng lớn. Hắn ước gì thân cận đối phương đây, da mặt dày góp mặt lên tiếng.

“Vậy lão đầu ta coi như cậy số tuổi, hô ngài tục danh đi”

“Ha ha, nên là như thế”

Đối phương cũng không phải làm dáng mà thực sự không có tính kiêu căng. Cười sang sảng trả lời, rồi mới tiến lên vạch ra tấm chiếu quan sát. Lúc sau quay sang mấy nhân chứng thấp giọng hỏi thăm.

Chung Hồng ở một bên tùy ý nhìn, không thấy Tống Khuyết đâu mới hỏi lão cha:

“Lão cha, Tống Khuyết tiểu tử này làm sao không thấy. Hắn ở chỗ nào để ta đi tìm hắn có việc”.

“Tiểu tử kia bây giờ chắc đang ở nhà luyện võ đây, ngươi cứ việc đến Quỷ hồ tìm hắn, đảm bảo thấy người”.

Chung Hồng nghe vậy cả kinh:

“Tiểu tử này không sợ chết sao”

Truyền thuyết Quỷ hồ hắn nghe không biết bao lần, tuy sau đó đã rời đi trong thôn nhưng đối với nơi đó ấn tượng khắc sâu. Lão Chung đối hắn phản ứng cũng không lấy làm lạ, thấp giọng nói:

“Mẹ nó, nói ra hù chết tiểu tử ngươi. Tiểu tử kia đem kia con quỷ chém, lão tử mới nghe thấy này cũng là suýt rớt quai hàm”.

“Quái tai, quái tai” – Chung Hồng dại ra lẩm bẩm rồi giục ngựa rời đi.

………

Lúc này Tống Khuyết đang đứng bên hồ cùng Lý Tín luyện võ.

Chỉ thấy trong tay hắn đao như một tia chớp không ngừng bổ ra, trong không khí vang lên từng đợt rít gào, ở bên cạnh nhìn Husky cùng Manh Manh cũng là kinh hồn táng đảm, vội lẩn ra xa.

Hắn đang tập quen thân thể sau khi đêm qua bạo tăng lực lượng. Sức mạnh tăng lên quá nhanh khiến hắn hơi không thích ứng.

“Tống Khuyết, xem ai đến thăm ngươi”

Đúng lúc này một giọng nói quen thuộc vang lên.

……

Chung Hồng chạy đến Quỷ hồ, tâm lý hơi chần chờ. Nhưng thấy nơi này đã biến dạng, rừng trúc xanh mơn mởn, tường rào đá vây quanh. Nghiễm nhiên một bộ u tĩnh tiểu trạch, tâm cũng an ổn hơn nửa. Đánh bạo hô:

“Tống Khuyết, xem ai đến thăm ngươi”.

Vừa dứt lời, trước mặt một bóng xám lóe lên, một con sói to lớn đứng chặn trước mặt gầm gừ nhìn hắn khiến hắn lông tơ dựng đứng lên.

Dưới thân ngựa cũng bị kinh hách, hí lên một tiếng đứng dậy, vung thân muốn quăng người trên lưng xuống để chạy trốn.

“Husky, cút về”.

Chung Hồng đang muốn xoay người bỏ chạy, nghe tiếng quen thuộc vang lên mới tùng xuống thần kinh, vội trấn an con ngựa, không quên cười khổ:

“A Khuyết, ngươi đây là muốn ta ra khứu sao, suýt hù chết ca”.

“Ha ha, Hồng ca chớ trách, Husky tính tình thích đùa dai, ta cũng là không kịp giữ lại nó”.

Husky bị Tống Khuyết nhiều lần cộng sinh, tính tình đại biến. Bây giờ đang có xu hướng chân chính thần thú Husky lột xác. Tống Khuyết đối với này cũng là có khổ không nói lên lời, có vẻ phân hồn ý thức ảnh hưởng đến ký chủ rất sâu.

Tò mò đánh giá hàng thật giá thật trước mặt sói lớn, Chung Hồng mới tấm tắc.

“Thật là một con sói thần tuấn, có nó, trong Đại Lĩnh sơn cũng có thể đi ngang. Tống Khuyết, thật hâm mộ ngươi”.

Tiểu tử ánh mắt không tồi sao, cao lãnh đậu bức Husky đại gia ném cho hắn ánh mắt tán thưởng rồi ưu nhã xoay người đi sưởi nắng.

“Ha ha, Hồng ca mau vào nhà” – Nói rồi xoay người dẫn đường.

“Hồng ca, đây là đệ đệ ta Lý Tín. A Tín, đây là Chung bá nhi tử, ngươi gọi Hồng ca”

“Hồng ca” … “Xin chào, A Tín”

Tiến vào trong sân, Chung Hồng hiếu kỳ đánh giá mọi thứ, chậc chậc tán thưởng cảnh sắc nơi này. Đến khi trông thấy Manh Manh, hai mắt như muốn lồi ra.

“Liệt Hỏa hồ”

“Hồng ca hảo nhãn lực, nó gọi là Manh Manh”

Ta chỉ cần mắt không mù là có thể biết nó là Liệt Hỏa hồ nha, Chung Hồng ánh mắt đăm đăm nhìn nó, nước miếng chảy dài. Trước mặt hắn đó là một trương sáng lấp lánh ngân phiếu nha.

Hừ, lại một phàm nhân vô tri thần phục trước bổn công chúa. Manh Manh công chúa kiêu ngạo liếc nhìn hèn mọn nhân loại trước mặt rồi nghếch đầu, chọn một tư thế thoải mái tiếp tục phơi nắng.

“Hồng ca, tỉnh, ngồi uống nước”.

Chung Hồng ho khan, lén lút lau khóe miệng rồi đỏ mặt ngồi xuống.

“A Khuyết ngươi quả nhiên thâm tàng bất lộ nha”

“Ha ha, Hồng ca đừng khen ta. Ngươi hôm nay đến đây làm gì”.

Nói đến việc chính, Chung Hồng trên mặt nghiêm túc.

“A Khuyết ngươi không phải vẫn muốn gặp Ngô bộ đầu sao, hôm nay ta đã cho ngươi đem người mang đến”.

Tống Khuyết nghe vậy đại hỉ:

“Thật tốt quá, Hồng ca, người đâu, để ta ra đón”.

“Chớ vội, Ngô bộ đầu hiện đang còn kết án vụ thôn trưởng các ngươi bị giết đây. Nhất thời bán hội cũng chưa thoát thân được”.

“Ồ, án trong thôn hẻo lánh thế này Bộ khoái cũng sẽ quản sao”

“Dù sao cũng là một thôn chi trưởng, dù gì cũng phải có cái kết luận đưa lên trên chứ. Hơn nữa trong thành bây giờ rối loạn, lòng người bàng hoàng. Ngô Diệc đại ca cũng là nhân cơ hội ra ngoài tránh gió”.

Tống Khuyết hai mắt lóe lên, hiếu kỳ hỏi:

“Trong thành có đại sự phát sinh sao?”

Chung Hồng cười trên nỗi đau người khác:

“Hắc hắc, thật là đại sự. Hắc hổ bang chủ nhị đồ đệ bị người chặt, vứt xác giữa đường. Bọn hắn Hắc Hổ bang đang nổi điên lùng bắt toàn thành đây. Đêm qua tiếng la hét có thể là kêu mãi không dừng, không biết bao cửa hàng bị đập phá nhé”.

“Hồng ca ngươi có biết chuyện chi tiết?”

“Hắc, ngươi hỏi đúng người. Sáng nay Ngô đại ca cáo tri ta. Hắn Phong Hàn nhị đồ bị người dụ ra thành rồi bắt, hình như muốn ép hỏi võ công để đối phó Phong Bang chủ.

Nhưng tiểu tử kia cũng là độc ác, thà tự vẫn chứ không nói. Sau cùng bị người kéo ra hoang dã vứt xác.

Hắc Hổ bang tỏa định một trong 2 bang còn lại làm việc này. Hôm qua huyên náo ngất trời, cũng may Lục đại nhân ra mặt ép xuống. Nhưng chuyện này còn lâu mới kết thúc. Sau này có trò hay nhìn”.

Tống Khuyết nghe xong há hốc mồm, xem ra mình vô tâm hành động không chỉ khuấy đục đám nước này, mà còn khiến nhiều vị tai ương nha. Tội quá, tội quá, xem ra chuyện này còn lâu mới rơi xuống đầu mình.

Thiết Đao hội, Đầu Búa bang, thật người tốt nha. Cõng nồi cũng là như thế chuyên nghiệp.

Tống đại quan nhân phúc hắc thầm nghĩ.

“A Khuyết, tiểu tử ngươi đây là muốn buôn ngựa nha?”

Đang lúc hắn miên man thì giọng nói Chung Hồng vang lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!