Khương Hiểu Nhiên vội vàng chạy ra khỏi nhà.

Khi đi xuống tầng, trời tối mù mịt. Bởi vì đây là khu nhà cũ nên trên hành lang không lắp đặt đèn sáng.

Cô đi theo bản tính, mắt không nhìn thấy nên suýt ngã xuống, Tiếu Dương ở sau ôm lấy thắt lưng cô. Cô hoảng hốt đứng đó, quên xuống tầng.

“Cô gái của tôi ơi, em đừng căng thẳng quá. Lưu Sảng sẽ không có chuyện gì đâu, em cũng không thể xảy ra chuyện gì được”.

Hai người vừa vào bệnh viện đã đến ngay khoa phụ sản.

Tìm được phòng bệnh 1508, Tô Tuấn đang ở trong phòng đi đi lại lại, Lưu Sảng nằm trên giường truyền dịch.

“Sao lại thế này?”. Ngữ khí Khương Hiểu Nhiên không được bình tĩnh tra hỏi Tô Tuấn.

Tô Tuấn cau mày, “Tôi cũng không biết tại sao lại thế này”.

“Lại đây”. Lưu Sảng vẫy tay về phía cô, “Anh này lại chuyện bé xé ra to, em đã bảo anh đừng gọi, anh lại không nghe”.

“Em còn không có kinh nghiệm, Hiểu Nhiên tốt xấu gì cũng đã làm mẹ rồi, cô ấy đến đây, anh cũng yên tâm hơn”.

“Cậu ra ngoài với tớ một chút”. Tiếu Dương gọi bảo Tô Tuấn.

Khương Hiểu Nhiên ngồi trên mép giường, “Cậu làm tớ sợ sắp chết”.

“Không có việc gì. Chỉ là lúc tối tắm rửa thay quần áo phát hiện thấy quần lót có vết máu. Tớ liền nói cho Tô Tuấn nghe, anh ấy quá lo lắng nên đã đưa tớ đến bệnh viện ngay, nửa đêm lại còn gọi điện cho cậu nữa”.

“Cái này mà bảo là không có việc gì, thì cái gì mới là có việc nữa? Thế bác sĩ nói sao?”.

“Bác sĩ nói thai nhi của tớ đặc biệt không ổn định, dặn dò tớ bình thường hạn chế làm những vận động mạnh, luôn giữ tâm trạng tốt, còn phải ở lại bệnh viện kiểm tra vài ngày”.

“Cậu đấy, lần đầu mang thai nhất định phải chú ý. Lần này may mà Tô Tuấn nhanh trí, nếu không không biết đứa nhỏ sao rồi”.

“Tớ thấy rất kỳ lạ, trước kia anh ấy kiên quyết không muốn có con, giờ lại thay đổi chóng mặt đến thế. Anh ấy thật sự rất lo lắng. Mấy ngày hôm trước còn đến hiệu sách mua một đống sách báo, CD, nói hai người cùng nhau học cách nuôi dạy con”.

“Cậu cuối cùng cũng đợi được ngày này”.

“Tớ còn chưa hỏi cậu, muộn vậy rồi sao cậu và Tiếu Dương lại cùng nhau đến đây?”.

Khương Hiểu Nhiên dời tầm mắt ra chỗ khác, “À, nhà tớ có chút việc, anh ấy ở nhà trông Dương Dương”.

“Không thành thật, bây giờ là 12h giờ đêm rồi đấy, Dương Dương đã ngủ từ lâu rồi. Có phải hai người cô nam cô nữ, củi khô bốc lửa …, ha ha, về sau không cần tớ nhiều lời. Phụ nữ ba mươi tuổi rồi, cái này dễ hiểu dễ hiểu”.

Khương Hiểu Nhiên nóng mặt, gắt giọng, “Được lắm Lưu Sảng kia, cái đầu heo của cậu bị Tô Tuấn làm hỏng rồi”.

“Đừng có xấu hổ thế, nam nữ không làm chuyện đó thì còn chuyện gì, bản năng giới tính mà. Không muốn mới không bình thường đấy”.

“Tớ thấy cậu sinh long hoạt hổ thế này, nào có chút gì giống dáng vẻ của bệnh nhân, tớ đến nhầm rồi”.

“Tức giận à, thôi mà đừng nóng, chị à em sai rồi, tỷ tỷ đại nhân đại lượng, đừng so đo với kẻ tiêu nhân này”. Lưu Sảng làm vẻ ai oán.

Khương Hiểu Nhiên cười lắc đầu, ” Bệnh nhân là to nhất, tớ nào dám giận cậu”.

Hai người phụ nữ nói cười đùa giỡn ở bên trong thì hai người đàn ông ở bên ngoài cũng đang trầm tĩnh nói chuyện.

“Tô Tuấn, Lưu Sảng có khỏe không?”.

“Ca, là tớ quá lo lắng. Ở viện vài ngày thôi, không quá nghiêm trọng”. Tô Tuấn cười đưa cho anh một điếu thuốc.

Tiếu Dương nhận điếu thuốc, anh châm lửa, “Tiểu tử nhà cậu cũng có lúc này à”.

“Ca, có phải tớ đã làm hỏng chuyện tốt của cậu không, tớ thật vô tâm”. Tô Tuấn nói xong làm vẻ có lỗi.

“Biết là tốt rồi, từ nay buổi tối không có việc gì đừng gọi điện lung tung”.

“Nếu không, cậu cứ đè mạnh đấy, nhanh chóng sinh tiếp một đứa, sau này hai nhà ta kết thông gia”.

“Được đấy, con gái cậu gả cho con trai tớ “.

“Cái này rối loạn lắm, con tớ sắp chào đời rồi, con cậu còn không biết bao giờ mới có”.

” Biết cậu muốn con trai rồi, còn không thừa nhận”.

“Một chút suy nghĩ cũng không thể qua nổi mắt thần của cậu, ca ca, tớ phục cậu sát đất”.

Chờ khi hai người trở lại phòng bệnh, Lưu Sảng đang nằm trên giường bệnh ngủ, còn Khương Hiểu Nhiên gục trên mép giường, cũng đang ngủ.

Hai người đàn ông nhìn nhau cười.

“Ca ca, đánh thức cô ấy đi, đã hơn một giờ rồi”.

“Không được, cô ấy đang ngủ say, tỉnh lại sợ không ngủ được”.

“Vậy làm sao bây giờ, nếu không cứ để cô ấy ở đây ngủ với Lưu Sảng một đêm”.

“Đây là bệnh viện, cậu cho là khách sạn à, tớ đưa cô ấy trở về được rồi”.

“Nào để cho cậu vất vả với vợ thế, làm vậy sẽ tăng thêm gánh nặng cho tớ, sau này Lưu Sảng cứ lấy cậu ra làm tiêu chuẩn bắt tớ học tập”.

Vẻ mặt Tiếu Dương thật nghiêm túc, “Tô Tuấn, tớ rất may mắn mới có cơ hội làm vậy với cô ấy”.

Tô Tuấn thu lại trêu đùa, anh hiểu rõ ý của Tiếu Dương.

Có những lúc bỏ lỡ đã bỏ lỡ rồi. Muốn đối tốt với một người nào đó, đáng tiếc đã không còn cơ hội.

Tô Tuấn đi đến trước giường Lưu Sảng, gạt tóc mái vương lên mi mắt cô gài về sau tai, sau đó lấy chăn đắp cho cô.

Tiếu Dương bế Hiển Nhiên ra khỏi phòng bệnh, đã bao nhiêu năm rồi, trọng lượng cơ thể cô không có gì thay đổi, thậm chí còn nhẹ hơn trước kia.

Còn nhớ, lần đầu tiên cõng cô, đó là khi hai người ra ngoài du ngoạn, trên đường trở về bị kẻ trộm giật tiền. Lúc về muốn ngồi xe bus nhưng cả hai không có lấy một xu dính túi, đành phải đi bộ trở về. Đi suốt hai giờ, Khương Hiểu Nhiên thật sự không đi nổi, bắt đầu nhăn nhó, không chịu đi tiếp.

Lúc ấy anh bất đắc dĩ nói, tiểu thư à, nếu không để anh cõng em, đường trường chinh gian khổ chúng ta đã đi hơn nửa rồi, không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ được.

Kỳ thực anh chỉ cõng một đoạn, Khương Hiểu Nhiên đã đòi xuống.

Hiểu Hiểu của anh thiện lương như vậy, đáng yêu như vậy, khiến người ta chỉ có thể yêu, thầm muốn chiều chuộng.

Ở trên lưng anh cô ngủ thật sự say, hương thơm từ người cô tỏa ra làm anh xao xuyến, hai tay cô vòng trước ngực anh, khi đi, lại vô thức đập vào anh. Có một chút đau, nhưng lại thấy rất thoải mái.

Mình cũng đã hơn ba mươi tuổi rồi, sao lại còn giống như đứa trẻ mới lớn vậy, anh cười nhạo bản thân mình.

Về nhà, bế cô đặt lên giường, cởi áo khoác, áo len cho cô, sau đó cẩn thận cởi giày của cô. Nhìn lại đồng hồ treo tường, đã là hai giờ sáng rồi.

Tiếu Dương vốn định trở về, nhưng lại thấy cô vô thức gọi tên anh, “Tiếu Dương”.

Giọng nói tuy nhỏ nhưng trong không gian yên tĩnh buổi đêm lại nghe thấy rất rõ ràng.

Anh không muốn đi về đêm khuya thế này, quá muộn rồi, anh lười biếng leo lên giường.

Khi giây phút anh nằm bên cạnh cô, cơ thể vốn mệt mỏi cả về thể xác và tinh thần đột nhiên tràn ngập sức sống.

Người cô thật sự thơm ngọt, mái tóc phủ kín cái gối làm khuôn mặt càng thêm nhỏ gọn, bình thường quen chúm chím miệng, giờ thư thái mở ra, khẽ thở đều, mang theo vẻ trẻ con.

Tiếu Dương nằm nghiêng cười, nhìn kỹ cô, lại càng thấy buồn cười, rồi quay xuống nằm thẳng ở dưới.

Sáng hôm sau, Khương Hiểu Nhiên mơ màng dụi mắt. Tối hôm qua ngủ rất ấm áp, dường như có một vùng nước ấm bao quanh người.

Cơ thể cô vốn không tốt, hơn nữa lại còn thiếu máu, đến tối ngủ rất sợ lạnh. Cả mùa đông, sáng sớm mỗi ngày khi đứng dậy, chân đều thấy lạnh lẽo.

Cô sờ bàn chân, thấy ấm lạ thường.

A, đột nhiên thấy bên cạnh chân cô có cái gì thế này, cô vội vã đứng dậy.

Vừa cúi đầu đã thấy, cái khuôn mặt tuấn tú kia ngủ rất ngon lành.

Tiếu Dương đáng chết kia, mới được đi một tấc đã muốn tiến một thước sao, nhìn ánh mặt trời chiếu lên anh thật sáng lạn. Mới hôm qua đồng ý anh đã trèo ngay lên giường cô rồi.

Không được, phải đặt cho anh mấy điều luật thôi, bằng không không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Cô chạy nhanh ra khoác chiếc áo len.

“Mẹ, sao giờ này còn chưa rời giường, con muộn rồi đó”. Dương Dương đẩy cửa vào.

Khương Hiểu Nhiên vội vàng kéo cao chăn, che khuất đầu Tiếu Dương.

Trong lòng nghĩ thầm, nguy thật rồi.

Dương Dương đi dến trước mặt cô, nhìn chằm chằm vào cái chăn, “Mẹ, mẹ cũng chơi búp bê à, sao lại phồng lên thế này?”.

“Dương Dương”. Tiếu Dương chui lên từ đống chăn.

Khương Hiểu Nhiên hung hăng trừng mắt liếc nhìn anh, ám chỉ anh cấm được nói lung tung.

Dương Dương tỏ vẻ hiểu biết nhìn hai người, “Không phải ngủ chung sao, ba mẹ bạn bè con đều thế, lại còn làm như chuyện gì thần bí lắm”.

“Bảo bối, con thật hiểu chuyện”. Tiếu Dương lập tức khích lệ.

“Được rồi, nhanh mặc quần áo vào, con ở bên ngoài chờ hai người”. Dương Dương dặn dò Tiếu đại nhân.

Chờ con gái ra ngoài, Khương Hiểu Nhiên thầm oán, “Đều tại anh đấy, tối hôm qua anh không về, nhìn xem, giờ làm trò cười rồi”.

Tiếu Dương đến gần cô, “Sớm muộn gì con nhỏ cũng biết, chẳng qua là đã biết trước một chút thôi”.

“Em chưa đồng ý anh cái gì đâu, anh đừng có mặt dày”. Khương Hiểu Nhiên xuống giường mặc áo khoác.

Tiếu Dương gật đầu phối hợp, “Thưa sếp, mong sếp ra chỉ thị, hạ lệnh nên làm gì bây giờ?”.

Rõ ràng lời nói rất nghiên túc nhưng Khương Hiểu Nhiên lại nghe thấy trong đó có vẻ trêu trọc, cô hừ một tiếng, không thèm để ý đến anh, đi ra ngoài phòng.

Nhìn vẻ tức giận trong xấu hổ của cô, Tiếu Dương lại cảm thấy có cảm giác hưởng thụ.

Chẳng lẽ anh cuồng chịu ngược, thật kỳ lạ.

Bữa sáng không kịp làm, ba người ở bên ngoài mua đồ ăn sáng, giải quyết nhanh gọn trên xe.

Đưa Dương Dương đến trường trước, rồi đưa Khương Hiểu Nhiên đến siêu thị, xe dừng ở cửa siêu thị, Khương Hiểu Nhiên bước xuống.

Tiếu Dương nhìn trong gương chiếu hậu thấy chiếc xe BMW quen thuộc đằng sau, anh chạy nhanh ra mở cửa, xuống xe.

“Hiểu Hiểu”.

Khương Hiểu Nhiên dừng bước, quay lại nhìn anh.

Tiếu Dương bước nhanh đến, tay quàng lại khăn lên cổ cô, “Nhìn này, khăn quàng cổ cũng lộn xộn thế”.

Tiếp đó, cúi đầu xuống, hai tay đặt lên vai, nói thầm vào tai cô, “Buổi tối, anh đến chơi với Dương Dương”.

Thân hình anh cao lớn, dường như hoàn toàn ngăn tầm mắt cô nhìn về phía sau, nhìn vào cứ nghĩ anh hôn nhẹ lên má cô.

Chờ Tiếu Dương đi rồi, Khương Hiểu Nhiên vẫn không biết gì.

Tiếu Dương lái xe, trong lòng vui vẻ, cuối cùng cũng cho Cố Thiên Nhân nếm thử tư vị thương tâm.

Tối hôm qua, anh ở cửa sổ nhìn thấy Cố Thiên Nhân khẽ hôn Hiểu Nhiên, tuy chỉ lên trán nhưng anh cũng thấy tức giận không chịu nổi.

Sau đó, Hiểu Nhiên lên lầu còn không cho anh một câu trả lời thuyết phục, giận dữ anh rất muốn bỏ đi.

Đi đến cạnh cửa, anh bình tĩnh trở lại.

Anh và Hiểu Nhiên đang đứng giữa thử thách gian khổ.

Lần này mà đi, anh không biết con đường đến với Hiểu Nhiên sẽ đi như thế nào.

May mắn là anh đã đợi được.

Mặc dù việc có quanh co, nhưng dù sao cũng có bắt đầu tốt.

Khương Hiểu Nhiên đứng ở cửa, có ngạc nhiên ít phút, sau đó mới đi vào siêu thị.

Cố Thiên Nhân ngồi trong xe, rút một điếu thuốc, châm lửa, nhìn khói thuốc lượn lờ, sau đó tiêu tan đến cuối cùng mới bước xuống xe.

Khương Hiểu Nhiên còn chưa đi vào cửa hàng đã nhận được điện thoại.

“Khương Hiểu Nhiên, cô được lắm, cô thật tốt. Tôi sẽ cho cô toại nguyện, để cho cô và Cố Thiên Nhân có đôi có cặp”. Người phụ nữ ở đầu bên kia điện thoại như bị tâm thần kêu to.

Tim Khương Hiểu Nhiên đột nhiên đập mạnh, nghe giọng hình như là Phan Yến Ny.

“Cô tốt lắm, tôi sẽ để cô và Cố Thiên Nhân ở bên nhau, nhưng tôi sẽ không bao giờ cho cô ngủ ngon mỗi tối, tôi có biến thành quỷ cũng sẽ không tha cho cô”. Người phụ nữ phát ra một tiếng cười lạnh.

“Phan Yến Ny, cô đang ở đâu?”. Khương Hiển Nhiên cố giữ giọng mình bình tĩnh.

“Rất gần thôi, cô có thể đứng ở cửa siêu thị nhìn thấy tôi, nhưng khi đó tôi đã hóa thành quỷ khóc rồi, sẽ mãi mãi bám theo cô”. Người phụ nữ cười ha ha.

Khương Hiểu Nhiên cố nghĩ, cảm thấy không đúng.

“Phan Yến Ny, rốt cuộc cô ở đâu, mau nói cho tôi biết”.

“Sợ rồi sao. Tôi ở tầng thượng siêu thị của cô, một mình cô lên, không được phép nói cho người khác, bằng không tôi sẽ nhảy xuống thật”.

“Được, một mình tôi lên”. Khương Hiểu Nhiên miệng đồng ý nhưng trong lòng không nỡ.

Cô nghĩ lại, gọi điện thoại cho Tiếu Dương, điện thoại thông nhưng không có ai nghe máy.

Sao lại thế này?

Quên đi, cứu người quan trọng hơn, cô vẫn nên một mình lên tầng thượng.

Phan Yến Ny dựa lưng lên chỗ lan can, thấy cô đi lên, vẻ mặt không biết vui hay giận.

“Khương Hiểu Nhiên, lá gan của cô không hề nhỏ, dám một mình lên đây”.

“Yến Ny, có chuyện gì mọi người từ từ nói, cô không nên nghĩ quẩn như vậy”.

“Được, tôi sẽ nói thật cho cô. Cô có hay lên mạng không?”.

Khương Hiểu Nhiên thấy kỳ lạ với cái vấn đề này, “Tôi rất ít lên mạng”.

“Tôi thành người nổi tiếng rồi, ảnh chụp tôi đã được lưu truyền khắp nơi trên mạng”. Ngữ khí Phan Yến Ny thật bình tĩnh nhưng trong mắt lại lóe ra lửa giận.

Khương Hiểu Nhiên cảm thấy có gì đó không hay, nhưng không nói nên được vì sao.

Cô bước từng bước lên trước, tới gần Phan Yến Ny.

Phan Yến Ny đột nhiên ngồi xổm người xuống, cầm lên một cái chai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!