Sáng sớm hôm nay, người của cục công thương đến đưa sách đã tịch thu trả về cửa hàng.

“Bà chủ Khương, thật ngại quá, là chúng tôi đã hiểu lầm”. Tiểu Lưu cúi đầu giải thích.

“Các anh về sau làm việc cần phải thận trọng, nếu không toàn nhầm lẫn khiến người dân chúng tôi chịu oan uổng”. Khương Hiểu Nhiên nghĩ đến kiểu cả vú lấp miệng em của bọn họ, trong lòng vẫn còn rất tức giận.

“Chắc chắn sẽ vậy rồi”.

Khương Hiểu Nhiên nghĩ thầm có lẽ sau này còn giao thiệp với bọn họ nên đã sửa lại sắc mặt.

Chờ khi bọn họ đi rồi, Khương Hiểu Nhiên và em gái trông cửa hàng bắt tay vào phân loại, bố trí những sách họ trả lại đặt cẩn thận trên kệ, cũng mất khoảng một giờ mới xong.

“Chị Hiểu Nhiên, thế này không phải ép người quá đáng à, coi chúng ta là con khỉ để đùa giỡn hay sao!”.

“Thế đấy, kiếm bát cơm ăn thời buổi này khó thật”. Khương Hiểu Nhiên vuốt lại mái tóc rối.

” Chị Hiểu Nhiên, tóc chị vừa đen vừa dài, thế này có thể đi đóng quảng cáo dầu gội đầu đấy”. Em gái cực kì ngưỡng mộ nói.

“Thôi đi cô ạ, chỉ vì hồi trước tôi xem quá nhiều quảng cáo dầu gội đầu nên mới quyết tâm để tóc dài đây. Trước kia có lần nghĩ cũng muốn cắt đi, nhưng lại thấy tiếc”.

“Đừng cắt, sau này chồng chị thấy đỡ phải đau lòng”.

” Cô bé à, em còn trẻ có khác, động tí là nghĩ đến chồng con”.

“Em nói thật đấy, chị Hiểu Nhiên, chị không định lập gia đình à?”.

“Nói thì dễ hơn làm. Mà có nói với tiểu nha đầu nhà cô cũng chẳng rõ được”. Khương Hiểu Nhiên chặn ngang đề tài này. “Tốt rồi, em trông cửa hàng đi, chị ra ngoài một chút”.

Hôm qua Lưu Sảng gọi điện cho cô, nói Tô Tuấn đã giúp cô giải quyết sự việc, còn nói một tin tức ngoài ý muốn, đó là Lưu Sảng thật sự mang thai.

Hai người hẹn trưa hôm nay đến cửa hàng quần áo trẻ con mua đồ.

Khương Hiểu Nhiên đến trước, cô nhìn mấy bộ quần áo màu sắc nhẹ nhàng thoải mái, chất liệu bền mềm mại, không khỏi lấy tay vuốt ve.

Trước đây quần áo của con gái phần lớn là đi xin quần áo cũ của cháu gái bà Trương, cô rất ít khi mua đồ mới cho con bé, càng không bao giờ động đến quần áo hàng hiệu thế này.

Nếu khi đó cô có chút dư giả, nhất định sẽ không chi tiêu keo kiệt dè xẻn như vậy.

Cô cầm lấy một bộ váy nhỏ được thêu hoa đẹp, ước chừng dành cho bé gái hai tuổi mặc, màu sắc đoan trang, trước mặt giống như xuất hiện hình ảnh Dương Dương mặc nó, xòe váy quay lại mấy vòng, sau đó cười to khanh khách.

“Tiểu thư, cô đúng là có con mắt tinh tường, đây chính là mẫu mã mới ra năm nay”. Người bán hàng đứng một bên ca ngợi.

Khương Hiểu Nhiên nhìn thật lâu, rồi vẫn thả xuống.

” Hiểu Nhiên, làm gì mà nhanh nhẹn thế, đã đến rồi”. Lưu Sảng hùng hổ đi vào cửa.

“Lần nào không phải đều là tớ chờ cậu sao, lại còn nói kiểu đấy nữa”.

“Thì thế, cậu đúng là siêu cấp đúng giờ”.

Lưu Sảng vừa nói, vừa chọn bộ tã lót, mấy đôi tất và mấy đôi giày nhỏ.

“Hồng, lục, lam, trắng, màu gì cũng có, tớ còn nghĩ là cậu mua về để bán đấy”. Khương Hiểu Nhiên cười nói.

“Cũng không biết là con trai hay con gái, cứ mua hết màu sắc trong cửa hàng này đi”.

“Nói thật nhé, cậu muốn con là con gái à?”.

“Tớ thế nào cũng được, nhưng nghĩ lại vẫn thích có con gái hơn”.

“Nhưng có vẻ Tô Tuấn không thích thế đâu”.

“Anh ấy quả thực thay đổi bản thân rồi. Tớ cũng không thể tin được, sợ đây chỉ là giấc mơ, tỉnh dậy lại quay về trước kia”.

“Thay đổi thế nào?”.

” Trước kia một tuần có hai ngày không ở nhà, còn bây giờ không những mỗi ngày đều ở nhà, mà còn thường xuyên về sớm hơn tớ”.

“À”.

” Còn nữa nhá, mỗi ngày đều chuẩn bị thực đơn, sắp xếp cho người giúp việc làm, còn nói cái gì mà chuyên gia dinh dưỡng đề cử, đặc biệt tốt cho phụ nữ mang thai”.

“Chuyện tốt đấy”.

“Càng kì lạ hơn, trước kia rất hay làm tớ tức đến nghẹt thở, nhưng bây giờ tớ có ầm ĩ hay muốn làm loạn anh ấy cũng không phản ứng gì”.

“Xem ra anh ta chuẩn bị hoàn lương rồi”.

“Kỳ lạ thật, rất kỳ lạ ấy. Tớ thấy như đang nằm mơ”.

“Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều quá, không tốt thì cậu sợ hãi, giờ tốt rồi cậu cũng sợ hãi nữa”. Khương Hiểu Nhiên vỗ vai cô.

Lưu Sảng đi đến quầy thu ngân, thanh toán mọi thứ, những hơn ba ngàn tệ.

Khương Hiểu Nhiên nhìn tờ hóa đơn dài dằng dặc chạy ra đến cứng cả lưỡi, Dương Dương đến vài năm cũng chẳng mua được nhiều thế này.

Khi ra khỏi cửa, nhân viên bán hàng còn cung kính tiễn hai người ra ngoài.

Khương Hiểu Nhiên giúp cô ấy mang theo gói to gói nhỏ.

“Hiểu Nhiên, cậu chờ một lát, tớ lái xe ra đây”.

Lưu Sảng này, đã mang thai rồi còn dám lái xe, Hiểu Nhiên thầm nghĩ.

“Lên xe đi, Hiểu Nhiên”. Lưu Sảng hạ cửa kính xe, ló đầu ra nói.

Khương Hiểu Nhiên ngồi bên cạnh cô, “Sảng, lần sau có việc thì bảo Tô Tuấn đưa đi, nếu không thì gọi taxi, đừng lái xe thế này. Tớ nghe người ta nói, phụ nữ có thai tốt nhất không nên lái xe, để tránh ảnh hưởng đến sự phát triển ổn định của thai nhi”.

“Được rồi, đã biết”. Lưu Sảng cười hì hì, “Cậu đi đâu?”.

“Giờ này mà về nhà thì còn quá sớm. Cậu đưa tớ đến cửa hàng băng đĩa, cả ngày chúi đầu vào củi gạo dầu mỡ, tớ cũng muốn thưởng thức âm nhạc một lát”.

“Tớ nhớ hồi học đại học, cậu rất thích nghe ca nhạc”.

“Chuyện đã bao lâu rồi mà cậu vẫn còn nhớ. Hiện giờ, một năm cũng không biết có thể nghe được mấy lần nữa”.

“Tớ biết, cậu có nhiều gánh nặng, phải lo cho gia đình, chăm sóc con gái. Nhưng cậu đừng có quên, cậu là trụ cột trong nhà, phải quan tâm chăm sóc cho mình mới là quan trọng nhất”. Lưu Sảng nghiêm túc nói.

“Đúng vậy, cuộc sống đủ vất vả, còn phải tìm niềm vui cho bản thân”.

Khương Hiểu Nhiên bước vào một cửa hàng băng đĩa lớn, tầng một chủ yếu là bán đĩa DVD, phim truyền hình, điện ảnh linh tinh. Cô lập cập đi đến tầng hai, tầng hai khá rộng rãi, tường bố trí đặt một hàng kệ đĩa, ngăn lắp sắp xếp đủ loại đĩa nhạc.

Đối diện kệ đĩa có đặt mấy cái máy nghe nhạc trên sàn thủy tinh, có vài người trẻ tuổi đang đeo tai nghe, khẽ rung chân vui vẻ chìm đắm trong giai điệu bài hát.

Tới gần góc có mấy bộ ghế đặt sát tường để mọi người ngồi đó nghỉ ngơi, bên cạnh còn đặt máy bán nước tự động.

Khương Hiểu Nhiên đến giá đĩa bên trong cùng rút ra mấy đĩa nhạc đã cũ, cô thích nghe nhạc của Vương Phỉ, Thái Cầm, cầm chiếc đĩa cô nhẹ nhàng vuốt mặt bên ngoài cho sạch bụi, tận sâu trong tâm trí từng giai điệu như khẽ vang lên trong lòng.

Đứng lâu, cô có chút mệt mỏi. Xoay người đang muốn đi đến hàng ghế nghỉ ngơi.

Đột nhiên cảm thấy một loại từ trường quen thuộc mạnh mẽ vây quanh cô.

Tay cô đặt lên ngực, phát hiện thấy một hình bóng quen thuộc đứng ở trước mặt, ngạc nhiên cô khẽ hỏi, “Tiếu Dương, sao anh lại ở đây?”.

Khoảng cách hai người rất gần, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở và tiếng tim đập rất rõ ràng của đối phương.

Vẻ mặt Tiếu Dương bình tĩnh, nhưng màu sắc đôi đồng tử nhìn thâm sâu rất nhiều.

“Mua đĩa thôi, vẫn thích nghe ca sĩ này à?”. Bàn tay anh cầm chiếc đĩa nhạc trong tay cô.

“Có lẽ tôi rất lạc hậu, nghe đi nghe lại vẫn thấy những bài hát này dễ nghe”.

Khóe miệng Tiếu Dương khẽ nhếch lên, “Cùng đi thôi”.

Ngồi trên xe Volvo của Tiếu Dương, Khương Hiểu Nhiên ngạc nhiên hỏi, “Sao lại là chiếc xe này, không phải ở thành phố A anh đi Jeep hay sao?”.

“Cái đó để ở nhà rồi”.

Hoàng hôn lưu luyến rời đi, tia sáng nhàn nhạt khẽ chiếu vào cửa sổ xe, nhẹ nhàng chiếu vào bên trong xe.

Một bên gò má Khương Hiểu Nhiên hồng hào như màu son nhạt, càng tô điểm thêm làn da mịn màng.

Tiếu Dương cố kiềm chế ý nghĩ trong đầu, giọng nói càng thấp hơn, “Nghe Tô Tuấn nói, cửa hàng em xảy ra chuyện?”.

“À, đã giải quyết xong rồi”. Khương Hiểu Nhiên không để ý trả lời.

” Lần sau anh hy vọng người đầu tiên em tìm là anh, anh không muốn biết chuyện của em từ miệng người ngoài”.

“Lưu Sảng và Tô Tuấn không phải là người ngoài”.

Tiếu Dương im lặng, xem ra cô không hiểu ý anh, nếu không thực sự cô đã coi anh là người ngoài.

Xe chạy qua một siêu thị, “Dừng xe”, Khương Hiểu Nhiên nói, “Đồ ăn buổi tối chưa mua”.

Đi vào siêu thị, Tiếu Dương đẩy xe hàng đi mua sắm.

Đi đến chỗ bán thực phẩm tươi sống, Khương Hiểu Nhiên chọn một miếng sương xườn, một con cá chép, một mớ cải xanh, một hộp đậu phụ.

” Đi thôi, đi tính tiền rồi về”.

TIếu Dương nhíu mày, “Thế này đủ ăn?”.

“Hai người thế là đủ rồi”.

Tiếu Dương tính nhẩm trong lòng, rõ ràng là ba người, cô lại nói là hai, xem ra cô không định giữ anh ở lại ăn cơm.

Cũng không có lý do đi sau cô, Tiếu Dương đi lên phía trước, lấy túi tôm nõn ném vào xe đẩy.

“Mua đồ ăn đắt tiền thế, tôi không có tiền trả đâu”.

“Tính tiền cơm của anh, anh trả”.

Đến khu vực bán trái cây, Tiếu Dương lại chọn mấy cân măng cụt, hai hộp dâu tây. Đi ngang qua khu bán sữa, mua một hộp sữa cho trẻ em, rồi lại lấy tiếp một thùng sữa chua từ trong tủ lạnh.

Khương HIểu Nhiên cay mày, nhìn hàng mua càng ngày càng chất cao.

Đến lúc thanh toán, Tiếu Dương nhanh chóng lấy tiền, Khương Hiểu Nhiên cũng không ngăn anh, phần lớn đều mua cho con gái ăn, cô biết tâm tư của anh.

Đi ra khỏi siêu thị, hay tay hai người xách đầy túi lớn túi nhỏ.

Về nhà, Dương Dương còn chưa tan học.

Khương Hiểu Nhiên đi nhanh vào bếp mặc tạp dề, đun nồi nước dùng, sau đó cho vào nồi điện, bỏ sườn vào rồi cắm điện hầm xương.

Cùng lúc nấu nồi canh, cô bắt đầu mổ cá.

Tiếu Dương ở ngoài phòng khách mở hộp dâu tây ra, cho vào khay rồi đi vào phòng bếp.

Phòng bếp rất nhỏ, chỉ có hai người ở cùng một chỗ thật sự rất gần gũi.

Một người đang bật vòi nước để rửa dâu tây. Một người ở bên cạnh đang mổ cá.

Khương Hiểu Nhiên thấy anh rửa bằng nước lạnh, “Để đó dùng nước ấm ngâm muối, rửa lại một lần, nếu không không vệ sinh đâu, ăn vào dễ đau bụng”.

Lúc này chuông cửa vang lên, Tiếu Dương đi nhanh ra ngoài phòng khách mở cửa.

” Ba à, ba đã đến rồi”. Dương Dương xà vào lòng anh.

Tiếu Dương ôm lấy con bé, quay một vòng tròn lớn làm con bé bật cười khanh khách, tiếng cười từ phòng khách truyền đến phòng bếp.

Thắt lưng Khương Hiểu Nhiên cảm thấy mỏi, cô vòng tay ra sau đấm lưng, nhưng lúc nghe được tiếng cười của hai cha con tự nhiên cơn đau thắt lưng dần chậm lại.

Rất nhanh, tiếng cười dừng lại, mở TV, trong TV phát ra bài hát nhạc phim " Cừu vui vẻ và sói xám ", đã hai năm rồi mà con gái xem không biết chán, đột nhiên cô mỉm cười không tiếng.

Bên thắt lưng đột nhiên xuất hiện một đôi bàn tay to, dịu dàng xoa bóp, lực tay vừa vặn, thỉnh thoảng cảm thấy chút đau, nhưng sau cơn đau là cảm giác thoải mái không cách nào cưỡng lại.

Cô nhẹ nhàng thốt lên, “Ừm hmm”.

“Em không biết âm thanh này đối với đàn ông là kiểu ám chỉ gì à?”. Tiếu Dương cúi đầu, khẽ nói vào tai cô, hơi thở nóng bỏng thổi vào vành tai, tinh tế phủ lên từng chiếc lông tơ, thoáng chốc khiến tai cô ửng đỏ.

” Đồ háo sắc”. Cô huých khuỷu tay mình ra sau vào người anh.

Tiếu Dương lùi về sau vài bước, “Mưu sát chồng nhá!”.

“Anh đừng có mà nói bậy bạ, mau về nhà đi”. Khương Hiểu Nhiên giận tím mặt, “Anh nên hiểu, chúng ta đã không còn quan hệ gì rồi”.

Dừng lại vài giây, Tiếu Dương nói tiếp, “Anh sẽ quay về hàng phòng thủ, trước khi làm hành động gì sẽ xin chỉ thị trước”.

“Chẳng khác gì cả, mau đi rửa cải đi”.

Khương Hiểu Nhiên bắt đầu chiên cá, khi cá chuyển sang màu vàng, rồi múc nó vào trong một chiếc đĩa lớn, tiếp đó cho gừng, đập tỏi bỏ vào trong nồi, cuối cùng cho cá chiên vào, thêm muối, nước tương, ít rượu, nước, bật bấp từ từ đun nồi cá.

Mùi cá thơm ngon dần dần lan tỏa khắp phòng bếp.

Tiếu Dương hít sâu, ” Thơm quá”.

Không lâu sau đồ ăn đã nấu xong, khi dọn xong bàn ăn, Dương Dương nhìn chằm chằm vào đĩa tôm nõn reo lên, “Hôm nay nhiều món ngon quá”.

Khương HIểu Nhiên đặt ba bát canh đậu nấu với xương sườn ra trước,”Uống bát canh trước khi ăn đã, rất tốt cho dạ dày”.

Khi ăn canh, Tiếu Dương cảm thấy không giống như những bát canh đã ăn bên ngoài, anh trân trọng múc từng thìa.

Anh uống từ từ, chậm rãi thưởng thức, bát canh này không phải bát anh bình thường, anh dường như cảm nhận được tình cảm có trong bát canh cô nấu.

Người ta cứ khi nào mất đi mới biết quý trọng.

Khi mới kết hôn, hôm nào Hiểu Nhiên cũng nấu một nồi canh rất tốt cho dạ dày chờ anh trở về ăn cơm.

Thời trai trẻ, anh thích làm quen bạn bè, một tuần có ba đến năm hôm ăn cơm ở bên ngoài. Chờ khi anh nhớ đến mà gọi điện thoại về nhà, trong nhà đã sớm nấu một bàn đồ ăn, ngày hôm sau Hiểu Nhiên đành phải ăn đồ ăn thừa.

Có khi phải ăn đến hai, ba ngày mới hết.

Dần dần, Hiểu Nhiên nấu đồ ăn ngày càng ít đi, canh cũng rất ít khi nấu.

Có lẽ, kể từ lúc đó cô bắt đầu giấu nhiều tâm sự riêng. Chẳng qua anh đã ngu ngốc không quan tâm mà phát hiện thấy.

Trền bàn cơm không khí thật yên tĩnh, Dương Dương không chịu nổi.

“Ba, mẹ. Sao hai người không ai nói câu gì thế?”.

“Ăn cơm không được nói chuyện, tốt cho tiêu hóa”. Khương Hiểu Nhiên giải thích.

Lúc đi ngủ, Dương Dương muốn nghe Tiếu Dương kể chuyện.

“Ba à, lần này nhất định ba phải kể câu chuyện thật hay”.

“Được. Lần này ba có chuẩn bị mới đến. Câu chuyện Nàng công chúa bạch tuyết và bảy chú lùn được không?”.

“Con nghe rồi”.

“Cô bé ngón tay cái”.

“Đã nghe”.

“Cô bé quàng khăn đỏ”.

“Tất cả đều nghe rồi, ba không còn câu chuyện nào mới mẻ hơn sao?”. Dương Dương không kiên nhẫn.

“Vậy để ba kể chuyện này”.

“Vâng ạ”.

“Ngày xưa có một chàng trai, khi anh ấy học đại học, anh đã quen một cô gái rất xinh đẹp, anh rất thích cô ấy. Có một lần, biết được sinh nhật cô, chàng trai rất muốn tặng món quà thật đặc biệt cho cô gái, để cô sẽ mãi nhớ đến anh. Anh biết được cô rất thích nghe đàn hát…”.

“Stop. Sau đó anh ấy mua một cây đàn guitar, đứng dưới kí túc xá của cô gái biểu diễn ca khúc cô ấy thích nghe nhất, đó là bài Cây ôliu, đúng hay không?”. Dương Dương nói tiếp.

“Ơ, sao con biết?”.

“Haizzz, các vị đại nhân biên soạn truyện cổ tích đều giống nhau”.

Tiếu Dương nhìn cô lặng lẽ đứng dựa người vào cửa.

Khương Hiểu Nhiên khẽ cụp mắt xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!