*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nếu không phải bây giờ thì tôi không biết sau này tôi có còn cơ hội để tham dự cuộc săn boss Kẻ bảo vệ Rừng không nữa.

“ Hãy cho tôi tham gia tổ đội”

Tôi sẽ tham gia tổ đội, sống sót tới khi Kẻ bảo vệ Rừng chết và lấy toàn bộ Ori Xanh rớt ra. Không vấn đề gì nếu đồng đội của tôi có chết đi nữa.

“ Dù sao điểm kinh nghiệm của mình cũng không bị giảm nếu như mình chết!”

Nếu số tôi mà thực sự nhọ thì tôi có thể bị rớt “Đại Kiếm của Mamon” hoặc “Áo giáp bọc sắt của Mengel” đáng giá cả gia tài của tôi. Nhưng nếu tôi chấp nhận rủi ro, tôi có thể kiếm được Ori Xanh. Tôi biểu hiện sự dứt khoát khi trao đổi với Toban.

Có phải tôi lì lợm quá không? Hay tôi không có tí xấu hổ nào nhỉ? Tôi nhìn lên và thấy Toban với vẻ mặt bối rối khi nhìn lại tôi.

“ Cậu level nhiêu thế?”

“Ủa? Chẳng phải cậu đã nói rằng cấp độ và nghề không quan trọng mà?”

“ Đúng là ban đầu tôi có nói thế, nhưng mà có nhiều người không ngờ đến gia nhập, thế nên giờ tôi đang tìm những người chơi cấp độ hơn 120, ưu tiên những người có pháp thuật Thần thánh hoặc có nghề Pháp Sư. Như cậu cũng biết đấy, Kẻ bảo vệ Rừng là một con quái vật cấu tạo cơ thể là khoáng sản nên tấn công vật lý không có tác dụng.”

Toban nhìn chằm chằm vào thanh Đại Kiếm của tôi với một cái nhìn nghi ngờ, ánh mắt cậu ta thể hiện rõ ràng rằng cậu ta không muốn cho tôi gia nhập tổ đội.

‘Nếu vậy hắn ta lẽ ra không nên nói rằng sẽ nhận bất cứ nghề hoặc cấp độ nào chứ.’

Tôi có nên bỏ cuộc không? Không, vì số Ori Xanh kia nên tôi không thể nào bỏ cuộc được. Tôi sẽ gia nhập tổ đội của hắn bằng mọi giá.

“Xin hãy cho tôi vào đội. Tôi sẽ không làm vướng chân các cậu.”

“Cấp độ của cậu là gì?”

Tôi hiện đang ở cấp -3, nhưng nhờ chỉ số của “Đại Kiếm của Mamon” và “Áo giáp bọc sắt của Mengel” mà sức chiến đấu của tôi có thể hơn cấp 30. Nếu tôi nói rằng tôi có 30 level thì chắc tôi sẽ bị sút đi ngay lập tức.

“ 30 …. Không…. Âm….., không, dương 100”

“ Âm 30, dương 100?”

“ Không không. Đúng 100”

Mặc dù thực tế cấp độ của tôi là -3, nhưng tôi đã gần sắp lên được cấp 100 nếu không phải vì cái nhiệm vụ của Ashur. Liều một phen thôi! Khi tôi vào tổ đội rồi thì tôi cũng không định chiến đấu, tôi sẽ lặng lẽ đi theo như một con chuột chết.

‘ Nếu mình cẩn thận thì họ sẽ chẳng thể nào phát hiện rằng mình đã nói dối họ về cấp độ của mình’

Giờ Toban lại thể hiện một nét mặt lo lắng.

“ Vũ khí của cậu là Đại kiếm à? Chẳng phải cấp độ của nó chỉ khoảng 65 thôi sao? Cho dù trang bị của cậu có là cấp độ Sử thi, tự nhận rằng mình cấp 100… Cậu thật sự cấp 100 đấy chứ? “

“ Đương nhiên rồi. Cây Đại Kiếm của Mamon mà tôi đang dùng đây đã được cường hóa lên +5, nên tôi vẫn dùng được nó.”

Mặt tôi vẫn thay đổi cảm xúc mặc dù tôi vừa nói dối. Tôi đã tận dụng sự thật là Trang bị cường hóa dưới mức +5 không có sự thay đổi về dáng vẻ bên ngoài, thế nên tôi đã chém rằng cây Đại kiếm +0 của tôi thực chất là +5.

Nhưng Toban thì không dễ bị lừa.

“ Dù cho Đại Kiếm của cậu +5 mà cậu vẫn dùng nó tận lên cấp 100 thì….. Hơn nữa, áo giáp cậu đang mặc cũng không tốt được như những trang bị mà người chơi cấp 100 thường sử dụng. Ngoài ra, giáp giày, găng tay và những phụ kiện khác đâu?”

Chuẩn rồi. Cấp của Áo giáp bọc sắt của Mengel mà tôi đang mặc là 60. Mũ trụ, giáp giày, găng tay và những phụ kiện khác của tôi đều đã bị hỏng sau khi làm cái nhiệm vụ 3 tháng đó.

‘ Những trang bị đó như máu thịt của mình…’

Đôi giày giáp và găng tay bị hư hỏng vì tôi không để tâm đến độ bền của chúng. Tôi chỉ để tâm đến độ bền của mũ giáp và những phụ kiện khác, nhưng không may là chúng đều bị rớt khi tôi chết.

Trong khi tôi hồi tưởng quá khứ, Toban nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ.

Tôi nói, “Những người chơi không cần đến giáp phục và phụ kiện là những người cực kì xuất sắc trong việc chiến đấu mà không cần phụ thuộc vào trang bị, như tôi chẳng hạn. Thực ra, tôi thường cởi trang bị ra mỗi khi tôi đi săn, tôi chỉ mang cây Đại kiếm này là đủ rồi.”

Kỹ năng chiến đấu là từ ngữ không dành cho tôi, tôi phải nốc thuốc như nước lã mỗi khi đi săn. Tôi thấy trên TV, những game thủ khác tận dụng một cách tinh vi những sơ hở của quái vật, bắn ra những kỹ năng mạnh mẽ nhất khi đang né tránh đòn tấn công chúng. Còn tôi thì, tôi chỉ có phong cách chiến đấu random và nốc thuốc mỗi khi hết máu. Đó là cách săn bắn của tôi.

Nhưng với tình thế bây giờ, tôi cần phải lừa cậu ta để được gia nhập tổ đội săn boss này. Do đó, tôi trích dẫn lời nhận xét về sự kiểm soát mà tôi đã nghe đâu đó. Nhưng nó lại là một sai lầm lớn. Toban được trang bị toàn thân với giáp hạng nặng và một cái khiên lớn.

“ Ặc….Như cậu nói thì những người mặc giáp như tôi là không có kỹ năng?”

Cậu ta đang cười, thật đấy, nhưng đôi mắt thì lạnh lẽo vô cùng. Cậu ta đang thực sự cáu tiết rồi. Vấn đề thêm nữa là những thành viên tổ đội xung quanh cũng đang sôi sục giận dữ.

“ Cậu nói như thể mặc giáp và phụ kiện là một điều tồi tệ.”

“ Nghe hắn ta nói kìa, hắn ta chưa bao giờ mặc giáp.”

“ Những người mặc giáp và phụ kiện thì không chính đáng? Nếu tụi tao không muốn bị phớt lờ thì tụi tao nên cởi giáp ra..?”

Tôi cố gắng hạ hỏa những người đang buông lời mỉa mai tôi. “ Không phải đâu, tôi đâu có ý xấu như vậy, tôi chỉ giải thích vì sao tôi ít khi phụ thuộc vào những trang bị phòng ngự thôi.”

“ Dù sao đi nữa, có nghĩa là tao không nên mặc giáp làm gì! Cấp độ của mày thấp hơn tao đó!”

Một người đàn ông trung niên với vẻ mặt hoang dã, đầy lông lá hét lên cắt ngang. Anh ta cầm 2 chiếc rìu sáng lóa, áo giáp và trang sức lòe loẹt, trông rõ ràng là level cao. Và tệ hơn, anh ta đang nổi điên hơn đám người còn lại.

“ Grid? Đây là lần đầu tiên tao thấy mặt mày. Mày đã đi săn ở khu nào gần đây chưa? Tao biết rõ đám quái đấy mạnh như thế nào! Mày đang cực kì tự tin khi nói về việc săn chúng mà không cần đến trang bị đấy!”

Những thành viên khác gật gù.

“ Dựa theo những lời mà cậu ta nói thì chắc cậu ta là lính mới với khu này rồi”

“ Có ai nghe tới tên Grid chưa?”

“ Tôi chưa nhìn thấy hắn ta ở khu săn bắn nào gần đây. Mọi người thì sao?”

“ Tao nghe là thấy tào lao rồi rồi.. Chắc cấp độ của nó thấp hơn 100.”

“Nhìn hắn kìa, có vẻ như hắn ta chết và mất hết trang bị khi đi săn một mình rồi. Có thể hắn ta xin gia nhập tổ đội với mục đích ám muội. Đằng nào thì hắn cũng chả còn gì để mất…!”

Bầu không khí ngày càng một tệ hơn

‘ Đám người này tinh mắt…. Giờ sao? Mình có nên từ bỏ việc xin gia nhập tổ đội không?’

Trong lúc tôi đang bối rối… Một anh chàng tóc vàng cởi trần xuất hiệp và can thiệp.

“ Mọi người thôi ngay.”

Thành viên của tổ đội trở nên phấn khích với sự xuất hiện của anh chàng này.

“ Đứng đầu bảng xếp hạng Võ Sĩ, Regas.”

“ Dù cho yêu cầu sử dụng của trang bị khắc nghiệt tới mức cày cấp đang dần trở nên khó khăn, vậy mà cấp độ của anh ta đã vượt 180”

“ Biệt danh của anh ta là Bậc thầy Taekwon! Bậc thầy Taekwon! Có thật là anh ta giết một con quái chỉ với nắm đấm không?”

“ Wow! Anh ấy đến thật! Mình đã đúng khi gia nhập tổ đội này! Võ Sĩ bỏ qua phòng ngự để tấn công vào điểm yếu. Kĩ thuật này sẽ gây ra sát thương cực lớn với Kẻ Bảo vệ Rừng đúng không?

Regas nhận thấy ánh nhìn của tôi và bước đến. “ Đại kiếm rất là chậm và cần không gian lớn, thế nên không dễ để né tránh trong các trận chiến. Vậy nên thật kinh ngạc khi mà cậu có thể đi săn mà không mặc áo giáp.”

Regas là có khuôn mặt ưa nhìn, nhỏ nhắn cùng với những cơ bắp lý tưởng. Vì đặc điểm của nghề nên anh ta rất nổi tiếng với phái nữ do anh ta không mặc áo. Thực tế mà nói, khi tôi nhìn anh ta kĩ hơn, tôi thấy anh ta thực sự đẹp trai. Tôi cảm thấy mình như một con mực khi đứng cạnh anh ta.

Tôi vốn ghét những người đẹp trai hơn tôi, nên tôi trả lời lạnh lùng. “Điều đó chẳng to tát gì đâu.”

“Hoh, không to tát à…. Kỳ vọng của tôi về kỹ năng của cậu đã tăng lên rồi. Tôi thực sự mong muốn được nhìn tận mắt những kỹ năng tuyệt vời của cậu.”

Regas nói với những thành viên khác

“ Cậu ấy sẽ gia nhập tổ đội! Ngay từ đầu, tổ đội này đã không yêu cầu về nghề hay cấp độ. Có vài thành viên cấp độ dưới 90 nên tôi nghĩ sẽ không có vấn đề gì với việc có thêm một người cấp 100.”

“ Nhưng mà……”

Vài người vẫn còn lẩm bẩm, thế nên Regas nói thêm,

“Như mọi người đã biết, chỉ có những người chơi cấp độ hơn 170 mới có thể gây sát thương đáng kể lên Kẻ Bảo vệ Rừng. Tuy nhiên, lí do tôi tuyển nhiều người nhất có thể mà không yêu cầu về cấp độ là để mọi người giữ chân những con golem được triệu hồi liên tục bởi Kẻ Bảo vệ Rừng. Kẻ Bảo vệ Rừng sẽ do tôi và 17 thành viên khác của Bang xử lý, bao gồm cả Toban và Vantner. Chúng tôi muốn có người giữ chân đám golem thủy tinh trong khi chúng tôi giải quyết Kẻ Bảo vệ Rừng. Vì thế tôi nghĩ kỹ năng của Grid là đủ cho mục tiêu của chúng ta.”

“……..”

“ Cậu ta muốn gia nhập tổ đội, nên tôi không hiểu lý do tại sao chúng ta lại từ chối. Tôi hiểu là mọi người đang nghi ngờ về hành động của cậu ấy, nhưng tại sao lại nghi ngờ người khác trước tiên như vậy?”

Lời nhận xét của một người mạnh mẽ đúng là có tầm ảnh hưởng. Khi Regas nói, những thành viên khác của tổ đội có vẻ như sẽ chấp nhận tôi vào đội. Nhưng họ có những ý định xấu xa.

“ Để xem hắn chiến đấu tốt như thế nào”

“ Hãy xem hắn chiến đấu… Chúng ta sẽ biết hắn chém gió hay không.”

“ Hắn ta nói rằng hắn ta chiến đấu mà không mặc giáp? Vậy cuộc đi săn này hắn cũng không nên mặc làm gì. “

“Tôi sẽ quan sát hắn cẩn thận.”

Một tổ đội tràn đầy sự thù địch. Đây không còn là một tổ đội săn Kẻ Bảo vệ Rừng nữa mà nó trở thành một tổ đội săn Grid rồi.

‘ Mình không thể vào tổ đội này.’

Nếu mà tôi gia nhập, tôi sẽ phải chiến đấu trước mặt bọn họ. Vì cấp của tôi là -3 nên tôi chắc chắn rằng tôi sẽ chết trước khi nhìn được mặt mũi Kẻ Bảo vệ Rừng, chứ đừng nói tới chuyện tìm thấy Ori Xanh. Chưa hết đâu, còn sự bẽ mặt đi kèm nữa.

“Cảm ơn. Tôi sẽ không gia nhập tổ đội nữa.” Tôi lùi bước, điều đó khiến gã trung niên kia cười lớn.

“ Rõ ràng là mày đã nói phét.”

Một thái độ khinh người! Nhưng tôi chẳng giận được vì lời của hắn không hề sai.

Tôi lạnh lùng trả lời. “ Thật là một ý tưởng tồi khi gia nhập một tổ đội không tin tưởng mình.”

Cơ bản thì, các thành viên của một tổ đội phải tin tưởng lẫn nhau để có thể bảo vệ lẫn nhau. Nhưng mọi người trong tổ đội này đều nghi ngờ tôi. Vậy nên họ đành phải đồng ý với những lời tôi nói.

“ Ừ…. Đúng như vậy thật!”

“ Ngẫm lại thì, chúng ta có hơi quá khích khi đã dồn cậu ta vào đường cùng.”

“Tôi đồng ý. Tôi chưa biết sự thật như thế nào, nên đáng lẽ tôi nên giữ im lặng.”

“ Đúng đó, thực ra, chính chúng ta gây ra lỗi lầm trước mà? Tôi cảm thấy tồi tệ rồi!”

Tôi không quan tâm đến họ nữa và tôi rời bước. Regas đi theo tôi.

“ Có chuyện gì vậy?”

Thái độ của tôi lạnh lùng, nhưng Regas chỉ là muốn bắt tay tôi với một nụ cười thân thiện.

“Tôi mong sẽ gặp lại cậu vào lần tới, Chiến binh Đại kiếm không mặc giáp. Với tư cách một người bước trên con đường võ sĩ, tôi rất hứng thú với cậu.”

Tôi không nghi ngờ việc anh ta có hứng thú với tôi. Tôi không nghĩ đó là một lời lừa phỉnh khi tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh ta.

Tôi bắt tay anh ta và nghĩ thầm ‘ Sao tên này ngây thơ thế?’

Anh ta là một người tốt. Nếu có cơ hội, tôi sẽ làm bạn với anh ta để có thể mượn tiền.

“Vậy hẹn gặp lại.”

Mượn tiền từ anh ta sau này….. không, tôi đang nợ anh ta chứ. Vì lẽ đó, tôi tạm biệt Regas với một nụ cười lớn và hướng thẳng tới lò rèn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!