Chuyển ngữ: Cực Phẩm

"Hả?" Lâm Ngộ An cúi đầu nhìn, mới phát hiện gối mình đang ôm là của chồng mình, cậu vội vã để qua một bên: "Xin lỗi, nãy tôi cầm nhầm."

Hàn Đông Dương đứng tại chỗ hơn mười giây, mới từ từ đi từng bước tới, đặt chăn lên giường, nói: "Đi ra ngoài đụng trúng dì Ngô!"

Lúc trước hai nhà Hàn Lâm dò xét tình cảm của bọn người bọn họ qua miệng dì Ngô, cho nên dì Ngô không thuộc về trận tuyến thống nhất của bọn họ.

Lâm Ngộ An à một tiếng, yên phận lại hơi thất vọng nằm về vị trí của mình, "Vậy mau ngủ thôi!"

Hàn Đông Dương: "..."

Đến nửa đêm, Lâm Ngộ An mơ mơ màng màng nghe được giọng khóc như sóng gào, thở dài ai lại đau lòng rồi, vẫn còn chưa tỉnh táo, chắc chắn không phải là mình, ít ra tôi rất bình tĩnh (1)... Sau khi đại não Lâm Ngộ An tự động phát xong bài hát thì cậu mới hoàn toàn tỉnh táo, cậu bò dậy mở đèn ở đầu giường, tiếng khóc lại không thấy đâu nữa.

(1) Đây là lời bài hát của bài "Nghe biển" của Trương Huệ Muội.

Lúc Lâm Ngộ An nằm xuống thì nhìn thoáng qua chồng mình, chồng cậu co quắp một bên giường, nửa người cũng sắp lọt xuống đất.

Lâm Ngộ An giơ tay kéo người vào trong chút, ai biết, cậu mới kéo xong người Hàn Đông Dương.

Hàn Đông Dương liền mở đôi mắt sắc bén kia ra, do chuyện xảy ra quá đột nhiên, Lâm Ngộ An không hề ngờ tới Hàn Đông Dương không ngủ, thử hỏi, tối khuya, một người bỗng nhiên mở mắt, ai có thể không bị hù không.

Cho nên, động tác và sắc mặt tự nhiên vốn có của Lâm Ngộ An, do bị chộp mà cứng ngắc và ngưng lại ngay lập tức.

Hàn Đông Dương nói ngắc ngứ: "Anh, làm gì thế?"

Động tác của Lâm Ngộ An dừng một chút, hắng giọng một cái, giải thích: "Tôi thấy cậu sắp rơi xuống đất nên mới kéo cậu vào trong một chút."

Hàn Đông Dương rưng rưng chất vấn: "... Phải không?"

Đúng thế? Chứ không thì sao nữa? Lông mày Lâm Ngộ An nhướn lên.

Bây giờ nếu có vật thật đến để biểu đạt biểu tình của Lâm Ngộ An lúc này thì chắc chắn sẽ thấy một Lâm Ngộ An có một cái đầu to, trên đầu có ba dấu hỏi màu đen to đùng, trên đó ghi: Chồng tui thật khiến người ta nhức đầu.

Im lặng, một loại im lặng cổ quái mà lại quỷ dị.

Hai mắt Lâm Ngộ An thấy hai tay Hàn Đông Dương siết chặt chăn, đặt trước ngực, trong mắt gằn đầy tơ máu, lông mi cong cong ướt không tả nổi, trên gối đầu còn có một mảng ướt ướt.

Chốc lát, Lâm Ngộ An lặng lẽ thả lỏng tay, lặng lẽ tắt đèn, lại lặng lẽ nằm xuống lần nữa, sự nghi ngờ trong lòng nổi dậy, vừa nãy là chồng cậu đang khóc.

Vì sao tối khuya lại khóc? Quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Lâm Ngộ An tỉnh lại, cũng không dễ dàng ngủ được nữa, trong đầu suy nghĩ miên man, nghĩ tới buổi họp báo bản thiết kế đá quý cho quý mới, nghĩ tới những ngày được tự do sau khi ly hôn, lại nghĩ phải giải thích chuyện ly hôn cho cha mẹ cậu thế nào, lại nghĩ rốt cuộc người đàn ông đè cậu là ai, bây giờ đang làm gì.

Cậu suy nghĩ rất nhiều, nghĩ trời nghĩ đất nghĩ núi nghĩ biển nghĩ hoa nghĩ chim, nghĩ... lúc muốn ngủ thì một trận khóc nức nở lại vang lên.

Lâm Ngộ An liếc mắt.

Làm sao thế, Hàn Đông Dương này, có phải quá đa tình không, tính khóc thảm đến bình minh luôn à?!

Từ trên trời bỗng rớt xuống một "muội muội" đa sầu đa cảm.

Lâm Ngộ An có chút không nhịn được, công việc thiết kế này của cậu, quan trọng nhất là linh cảm, ý tưởng mới, danh dự, tiền tài... tất cả đều không phải.

Mà chính là rụng tóc.

"Cậu ở đây khóc cái gì thế?" Lâm Ngộ An tức giận, tiếng khóc liền hơi ngừng.

"Anh còn chưa ngủ à?" Giọng nói khàn khàn của Hàn Đông Dương mang theo không thể tin được.

Lâm Ngộ An bực bội: "Ngủ không được."

Cậu nói xong, liền nhận thấy cơ thể của chồng cậu căng cứng lập tức, "Anh không ngủ, vậy vừa nãy đang nghĩ gì thế?"

Lâm Ngộ An nhớ lại một chút, liền nói: "Nghĩ đến chim nhỏ!"

Hàn Đông Dương: "..."

Bàn tay giấu dưới chăn của Hàn Đông Dương từ từ che đũng quần mình, giọng nói không lưu loát lắm: "Vậy đam mê của anh... thật đặc biệt."

???

Lâm Ngộ An sửng sốt ba giây, mới phản ứng được, lập tức có chút dở khóc dở cười: "Đầu óc cậu nghĩ gì thế! Chim mà tôi nói chính là chim mà có thể đi được dắt dạo được ấy."

Lâm Ngộ An: "..."

Giọng nói của Hàn Đông Dương sợ hãi, giọng nói từ trong kẽ răng chạy ra ngoài: "Tôi biết rồi."

"Cậu biết cái gì mà biết, đầu óc cậu có phải là nghĩ quá nhiều không." Lâm Ngộ An nói xong liền không nhịn được giơ tay ra chọt đầu Hàn Đông Dương.

Ai biết cậu mới giơ tay ra, Hàn Đông Dương liền vèo một cái rúc đầu vào chăn, giọng nói tan vỡ: "Anh đây là muốn dắt tôi sao? Anh dám."

Lâm Ngộ An: "..."

Lâm Ngộ An cực kỳ câm nín: "Nghĩ gì thế, mau ngủ đi!"

Nói xong cũng trở mình, có thể là quá mệt nhọc, sau đó thì Lâm Ngộ An nhanh chóng ngủ mất.

Hôm sau, cậu tỉnh rất sớm, mới vừa mở mắt ra, quay người liền thấy chồng cậu mở hai mắt có bọng mắt lớn nhìn cậu chằm chằm, nhìn thế này rõ là trắng đêm không ngủ.

Nói thật, đời này Lâm Ngộ An vẫn chưa từng thấy bọng mắt lớn như vậy, phải hình dung thế nào đây, giống như hai quả ô liu mọng nước vậy.

Khoan đã, vậy cậu bị chồng mình nhìn chòng chọc như thế cả đêm sao?

Lâm Ngộ An nuốt nước miếng, hỏi: "Một đêm này, cậu không ngủ à?"

Ánh mắt đờ đẫn của Hàn Đông Dương dừng trên mặt cậu, cuối cùng cũng giật giật, sau đó run rẩy đưa tay kéo chăn nhẹ nhàng trùm lên đầu.

Lâm Ngộ An trừng mắt, thật khó hiểu, không phải, này mẹ nó, cuối cùng là làm sao thế?

Vì sao đêm hôm khuya khoắt lại nghe được tiếng chồng mình khóc?

Vì sao ông chồng đồng sàng cộng chẩm lại trắng đêm không ngủ?

Vì sao cậu lại càng ngày càng nhìn không hiểu chồng cậu?

Lâm Ngộ An rửa mặt xong, lúc xuống lầu ngồi vào bàn ăn sáng vẫn còn nghĩ đến hành vi khác thường của Hàn Đông Dương.

Dì Ngô bưng hoa quả từ phòng bếp đi ra, không thấy Hàn Đông Dương xuống lầu, hỏi: "Cậu Hàn làm sao vậy?"

Lâm Ngộ An hoàn hồn, nói: "Hẳn là tối qua cậu Hàn mệt quá, vừa mới ngủ, bữa sáng không cần chừa cho cậu ấy đâu."

Dì Ngô trợn mắt hốc mồm tại chỗ ngay lập tức, lẩm bẩm nói: "Người trẻ tuổi đúng là có thể lực tốt thật."

Lâm Ngộ An giật giật khóe miệng: "... Xem là thế đi."

Lâm Ngộ An ăn sáng xong, trước khi đi nói với dì Ngô, nếu như đến trưa mà cậu Hàn còn chưa xuống lầu thì nấu chút gì đó ngon, bưng đến phòng ngủ.

Dì Ngô thấy không ổn lắm: "Nếu không thì để dì nấu chút canh rùa hầm (2) cho cậu Hàn bồi bổ."

(2) Canh rùa hầm: một loại canh bồi bổ cho người hay thức đêm.

Lâm Ngộ An: "... Cũng được!"

Đến công ty, Lâm Ngộ An liền thảo luận phương án phát triển đá quý quý này với giám đốc phòng kế hoạch sáng tạo Đường Sanh, Đường tổng, do năm ngoái trang sức cậu thiết kế được Lư Tuý Na đeo lên VOGUE, chuyện này vô tình quảng cáo miễn phí cho bọn họ, cho nên năm nay, sản phẩm mới khiến cho rất nhiều người kiễng chân ngóng chờ.

Từ thiết kế ban đầu đến ý tưởng đến sáng tạo, đều kết hợp với tôn chỉ "MEET" của Lâm Ngộ An đưa ra trước đây, tất cả chỉ vì "Gặp Gỡ," hơn nữa Đường Sanh không chỉ là giám đốc sáng tạo của MEET, mà còn là phía đối tác.

Hai người quen biết nhau từ hồi đại học, sau khi tốt nghiệp, Đường Sanh đi du học ở Anh, năm 2017 đã dùng một chiếc nhẫn tên là "Vườn hoa bí ẩn," giành được giải Nhất Giải thưởng Sáng tạo. Tháng ba năm ngoái về nước, vừa vặn ngay lúc giám đốc sáng tạo MEET từ chức. Đoạn thời gian đó Lâm Ngộ An rất khát cầu hiền tài, liên lạc rất nhiều bạn học, cuối cùng vẫn là một người bạn nói cho cậu biết Đường Sanh đã về nước, bạn học biết công ty Lâm Ngộ An thiếu người, lập tức sắp xếp cho Lâm Ngộ An và Đường Sanh gặp mặt.

Ngày gặp mặt đó, Lâm Ngộ An đã sớm nghe qua năng lực của Đường Sanh, dùng tốc độ cực nhanh bắt người lại, vì kéo nhân tài ở lại, không giẫm lên vết xe đổ nữa, đồng thời còn lấy ra 10% cổ phần của công ty cho Đường Sanh.

Giám đốc nhảy dù khiến cho phòng sáng tạo tranh luận rất lớn, nhưng Đường Sanh đã nhanh chóng dùng thực lực của mình giết chết tin đồn, năng lực ai cũng thấy được, người phía dưới tự nhiên cúi đầu nghe theo mặc hắn sai bảo.

Đến bây giờ Lâm Ngộ An cũng không hối hận quyết định lúc đó của mình.

Hai người bàn chuyện cho đến trưa, đợi thư ký mang hai ly cà phê vào, Lâm Ngộ An mới giơ tay lên nhìn đồng hồ, đã hơn một giờ.

Lâm Ngộ An bưng ly cà phê lên uống một hớp: "Chúng ta xuống dưới lầu ăn cơm đi, chiều nay nói tiếp."

Đường Sanh gật đầu, cất bản kế hoạch đi, cười nói: "Đi, tôi biết dưới lầu mới mở một nhà hàng Nhật Bản, mùi vị không tệ."

"Được, đến đó ăn đi!" Lâm Ngộ An đứng dậy, duỗi người, cầm lấy áo khoác, hai người cùng đi ra khỏi phòng làm việc.

Lúc đi thang máy xuống, Lâm Ngộ An nhớ tới Hàn Đông Dương, cầm điện thoại lên gọi điện về nhà, là dì Ngô nhận.

Lâm Ngộ An hỏi dì Ngô xem Hàn Đông Dương có xuống lầu chưa, dì Ngô bên kia nói, tới trưa thì cậu Hàn vẫn luôn giam mình trong phòng, bà đã mang cơm vào phòng ngủ rồi.

Nói xong, dì Ngô lại ấp a ấp úng, muốn nói lại thôi, Lâm Ngộ An nói dì cứ nói đi.

Dì Ngô nói trong điện thoại: "Cậu Lâm à, lúc dì đi vào phòng, dì thấy cậu Hàn đang ôm máy tính, ngồi trên giường, vừa khóc vừa gõ gì đó."

Hàn muội muội lại khóc nữa?

Lâm Ngộ An không ngạc nhiên gì mấy nữa, nói một câu con biết rồi, hôm nay sẽ về sớm.

Lâm Ngộ An nói xong cũng cúp điện thoại.

Đường Sanh: "Sao thế, người nhà à?"

Đường Sanh biết Lâm Ngộ An có chồng, Lâm Ngộ An cũng nói với Đường Sanh chuyện vào đêm ngày cậu kết hôn thì đã ký giấy thoả thuận ly hôn.

Từ một góc độ khác mà nói, Đường Sanh đã trở thành bạn bè trong cuộc sống của Lâm Ngộ An.

Lâm Ngộ An nhún vai, bất đắc dĩ nói một câu: "Trên trời rơi xuống một Hàn muội muội."

Đường Sanh: "Có ý gì?"

Lâm Ngộ An cười nói: "Cũng không có gì, tí nữa ăn cơm kể cho cậu nghe."

....

[Tuyển tập văn xuôi của Hàn · Lỗ Tấn Đương Đại · Đông Dương]

—— Trích đoạn ngắn trong "Nhật ký trưởng thành - Lễ truy điệu ngày trinh tiết của tôi từ trần."

Tâm tình của tôi giờ là mây giăng mưa rơi sấm chớp giật đùng đùng mưa gào gió hét.

Bây giờ cách lúc tôi mất đi trinh tiết đã là mười tám tiếng lẻ mười tám phút, tôi vẫn còn đau lòng như trước.

Nói ra mọi người có thể không tin, tôi bị Lâm Ngộ An hấp diêm, tuy là tôi là người phía trên, nhưng tôi đã bị ép buộc.

Tôi ôm tâm tình muôn phần bi thương nâng bút viết lại tiền căn hậu quả của chuyện này.

Chỉ mong hậu bối của tôi lấy đó làm gương, chớ có bước vào vết xe đổ này.

Như thế, chuyện này phải nói từ đâu đây, là từ ba ngày trước...

/Hết chương 4/

Cực Phẩm: Tui đoán ảnh không dám ngủ vì ảnh sợ mình bị hấp diêm tiếp LOL

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!