Tên trang hán gọi là Quỷ Dương kia thấy Trần Vũ không lùi mà tiến tới, không khỏi dữ tợn cười một tiếng, đã thấy hai tay của hắn thành chộp lại, trên mười ngón tay hiện ra hào quang bén nhọn màu vàng, thoạt nhìn hết sức lợi hại.

- Cẩn thận một chút.

Nam tử bộ dáng văn sĩ cầm đầu kia không biết sao trong nội tâm bỗng nổi lên một tia cảm giác bất an, không khỏi mở miệng nhắc nhở.

Trần Vũ có chút liếc trang hán kia, thầm nghĩ ngươi nhiều lời như vậy thì thu thập ngươi trước đi! Vì vậy, Vân Tinh Bộ bỗng nhiên lướt ngang một cái, xông vội về phía hắn.

Đợi đến khi cách chỉ chưa đầy năm mét, Bạt Kiếm thuật đánh ra, kiếm vừa rút, máu tươi liền ra.

Trang hán thấp bé kia không khỏi trợn trắng con mắt, bị biến hóa bất thình lình khiến cho có chút trở tay không kịp, một kiếm cắt ngang cổ, Trần Vũ muốn đúng là hiệu quả này!

Trang hán thấp bé không tin vào mắt mình, một tay ôm cổ từ từ ngã xuống đất thành một cổ thi thể, máu tươi từ cổ không ngừng trào ra, làm cảnh tượng càng thêm kinh dị.

- Quỷ Dương!

Hai người khác phát ra một tiếng thét kinh hãi, nhưng vì ba người tách ra bọc đánh, lúc này khoảng cách cũng chỉ hơn 10 20m nên không kịp cứu viện, chỉ có thể trơ mắt nhìn trang hán thấp bé kia bị Trần Vũ dùng một kiếm cắt cổ.

Nháy mắt sau đó, Quỷ Dương này đã không còn bao nhiêu khí tức nữa.

- Gặp phải cường địch, cẩn thận một chút, cùng tiến lên kết liễu hắn!

Thanh niên thủ lĩnh bộ dáng văn sĩ sắc mặt trầm xuống, nói với đại hán xưng là lão Hắc.

- Tiểu tử, ngươi sẽ chết rất thảm!

Đại hán kia nhìn tên trang hán thấp bé chết đi, trên mặt chợt lóe lên vẻ bi thống, lập tức oán độc nói với Trần Vũ. Ba người bọn họ cùng nhau hợp tác đã lâu, đã có cảm tình, mấy người bọn hắn một mực nhãn lực đều rất chuẩn, chuyên môn tìm võ giả lạc đàn để ra tay, ngược lại chưa từng lỡ tay qua.

- Từ ngày đầu các ngươi bắt đầu lăn lộn, đã nên sớm nghĩ đến sẽ có một ngày như vậy!

Trần Vũ điềm nhiên như không có việc gì liếc nhìn nhìn hai người, vẫy kiếm một cái làm máu văng ra, miệng chỉ nhàn nhạt nói.

Lại nhìn trang hán thấp bé mở to hai mắt chết không nhắm mắt kia, đột nhiên phát hiện bên hông hắn có một cái túi liền mỉm cười, Trần Vũ kéo xuống, mở ra xem xét, phát hiện bên trong có hơn mười khỏa tinh thể hình tròn màu sắc rực rỡ.

- Ngược lại là cũng không ít yêu hạch.

Thanh âm Trần Vũ liền biết rõ những thứ này chính là yêu hạch, chính là kết tinh năng lượng trên người yêu thú, có thể dùng cho nhiều việc, là đồ tốt.

- Quả thật là dê béo hắc hắc!

Trần Vũ trêu tức nhìn lão Hắc và thanh niên văn sĩ, trong miệng mang theo một tia nghiền ngẫm nói. Hắn như cố ý chọc giận đối phương, đối phương càng phẫn nộ càng dễ mất đi sức phán đoán, đối với hắn càng là có lợi!

Dù sao đối phương còn có một Tụ Khí Cảnh tầng năm và một Tụ Khí Cảnh tầng sáu, hơn nữa rõ ràng là muốn liên hợp cùng nhau công kích, chuyện này đối với Trần Vũ thập phần bất lợi!

Nghe thấy lời này, quả nhiên sắc mặt hai người đối diện đều trở nên vô cùng khó coi, cho tới giờ chỉ có bọn hắn đoạt người khác, nào có bao giờ bị người đoạt?

Thực tế hắc đại hán kia càng giận tím mặt, hai mắt trở nên đỏ bừng, chân khí màu vàng quấn lên trường đao trong tay, thoạt nhìn giống như liệt hỏa hừng hực trên đao vậy.

Phốc!

Mà trong khi Trần Vũ bị hắc đại hán kia hấp dẫn chú ý, thanh niên văn sĩ thủ lĩnh kia lại đột nhiên há miệng nhổ, một đạo lục quang tinh tế từ trong miệng của hắn phun ra bay về phía Trần Vũ, tốc độ cực nhanh, tiếng xé gió cực kỳ lợi hại! Lục quang như có như không chớp động, căn bản khó có thể bắt lấy quỹ tích.

Con ngươi Trần Vũ ngưng tụ, rốt cục nhìn rõ lục mang này là một cây tú hoa châm nho nhỏ, nhưng trên đó lại không biết bôi lên chất lỏng màu xanh lá gì nữa.

Tộc độ lục quang này cực nhanh, trong nháy mắt đã đi tới trước mắt, Trần Vũ kinh hãi, nhưng may mắn tu luyện Vân Tinh Bộ đề cao bản năng né tránh của hắn rất lớn, thậm chí khi đại não hắn vẫn chưa hoàn toàn kịp phản ứng thì thân thể đã bắt đầu phản ứng theo bản năng.

Khom người ngửa ra sau, hoàn toàn tránh khỏi một kích vô cùng nguy hiểm, tim hắn không ngừng đập thình thịch.

Lục quang kia cơ hồ lướt qua trong không khí cách thân Trần Vũ chưa đầy ba phần, cực kỳ nguy hiểm, thậm chí Trần Vũ còn mơ hồ nghe từ trên tú hoa châm này truyền đến hương vị, hư thối kịch độc.

Tú hoa châm không đánh trúng Trần Vũ, nhưng lại thoáng cái đâm trúng vào thi thể Quỷ Dương ở phía sau.

Thanh âm "xì xì" truyền đến, Trần Vũ ngược lại hít một hơi lạnh, sau đó lòng còn sợ hãi nhìn thi thể Qủy Dương như vậy mà đang nhanh chóng bắt đầu hòa tan, thân thể thoáng cái đã không thấy tăm hơi nữa!

Trên tú hoa châm này quả nhiên nhiễm kịch độc! Cũng may mắn thanh niên văn sĩ thủ lĩnh kia chỉ có cảnh giới Tụ Khí Cảnh tầng năm, chưa đạt tới cấp bậc Ngưng Khí Cảnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!