- Kỳ hạn luận võ vào Lưu Vân Tông sắp bắt đầu, chúng ta muốn ở trước đó làm hết sức tăng cao thực lực, cho nên chạy đến nơi đây thử vận may, xem có thể hái được linh dược gì không.

Dương Khiêm thành thành thật thật, không một chút dấu diếm, nói.

Trần Vũ không khỏi cười to, vỗ vỗ vai Dương Khiêm nói:

- Ha ha, vậy chúng ta có cùng mục đích rồi, ta cũng vào đây để tiến hành lịch lãm, chuẩn bị cho kỳ luận võ sắp tới.

- Đúng rồi, Vũ huynh, tại sao lúc nãy huynh biết chúng ta ở đó mà ra tay cứu giúp vậy?

Hà Nguyên hỏi.

- Ầy, cũng không có gì, lúc ta đi vào đây, liền nghe tiếng đánh nhau ở gần bờ suối, nên men theo âm thanh đến xem, nào ngờ gặp được các ngươi, nên mới ra tay cứu giúp.

Trần Vũ, sờ mũi cười nói. Hắn vẫn còn thấy mất mặt tại pha làm anh hùng ra tay cứu giúp mọi người, mà ma xui quỷ khiến thế nào, làm hắn vấp vào gốc cây, làm hắn rất nhục nhã.

Nhưng nghĩ thì nghĩ, hắn cũng không để tâm lắm, dù gì “mặt dày đại pháp” hắn đã luyện đến tầng thượng thừa rồi, cũng không lo những chuyện nhỏ nhặt như thế này!

Ba người Dương Khiêm đều vui mừng, Tô Tuyết Nhi chu môi, nói:

- Khỏi nói, lần này chúng ta là xui xẻo, không chỉ không hái được linh dược gì, mà còn bất ngờ rơi vào tay bọn phổ thủy đó, lần này về nhà phải kiếm gì đó xả xui mới được!

Trần Vũ cười cười nói:

- Mọi người không sao là tốt rồi, lúc nãy thật nguy hiểm! Cũng may gia gia có cho ta một tấm Độn Phù, nếu không các ngươi thật xác định rồi!

Trần Vũ vừa nói xong, mọi người liền nghĩ đến kết cuộc nếu không có tấm Độn Phù kia thì giờ này bọn họ thật sự thảm.

- Vũ huynh, chúng ta cáo biệt tại đây, chúng ta phải về gia tộc trước, đi cũng hai tháng rồi, cũng nên về nhà một chút cho mọi người bớt lo.

- Vậy mọi người đi trước đi, ta mới vào chừng năm ngày thôi, với lại ta còn phải lịch lãm một thời gian nữa để tìm kiếm cơ duyên của chính mình!

- Vậy chúng ta đi trước, huynh đệ cẩn thận, ngàn vạn lần cẩn thận, ở đây rất nguy hiểm, nếu có gì khó khăn có thể đến phủ Dương gia ở Thạch Thanh Thành, ta đây sẽ giúp huynh tận tình.

- Được! Ta cảm tạ trước.

Đám người Dương Khiêm đi khỏi, Trần Vũ thở dài, thầm nói:

- Ta cũng phải nhanh chóng tìm kiếm linh dược nghịch thiên cho chính mình, như vậy mới giúp ta lấy lại được vinh quang.

Nghĩ vậy, Trần Vũ một mạch đi sâu vào trong sơn mạch, tuy vào sâu rất nguy hiểm nhưng trong đó có rất nhiều lợi ích, nếu may mắn hái được linh dược quý giá có thể tăng lên thực lực, như Huyền Thanh Quả không cần luyện chế chỉ cần ăn trực tiếp vào, cũng sẽ khiến thực lực tăng lên một ít.

Nhưng hắn cũng không cầu mong quá về vấn đề này, như lần trước hắn được chia một phần tư của Huyền Thanh Quả, nhưng rốt cuộc ăn vào cũng chả có tác dụng gì với kinh mạch của hắn.

Mà sau khi ăn vào rồi cũng không có tăng lên một chút cảnh giới nào, đối với hắn Huyền Thanh Quả như một loại trái cây tráng miệng vậy, nhưng ngược lại, ba người kia đều có điểm tốt.

Trần Vũ vừa đi vừa quan sát kỹ, hai canh giờ sau hắn đi sâu vào sơn mạch, đương nhiên vẫn chưa đến nội vi sơn mạch.

Nơi đây còn cách hơn ba ngày đi đường mới vào được bên trong nội vi, hắn không ngừng tìm kiếm linh dược và yêu thú, tuy nhiên yêu thú đê cấp thì thấy cũng vài con, nhưng không gặp được linh dược quý giá nào.

Nhưng may mắn phát hiện một con Âm Phong Thử, đó là nhất cấp sơ gai yêu thú, mạnh hơn đê cấp yêu thú một bậc, Âm Phong Thử này có lông màu nâu sậm, dài chừng nửa mét, nhìn vào hung mãnh vô cùng.

Trước hết hắn không muốn manh động đến Âm Phong Thử nên nấp trong một bụi cây gần đó tiến hành quan sát tình hình.

- Mình nên chiến đấu với con Âm Phong Thử này không? Mặc dù nó chỉ là nhất cấp sơ gai yêu thú nhưng cũng tương đương với võ giả Tụ Khí Cảnh tầng bốn tầng năm rồi.

Trần Vũ suy tư hồi lâu, hắn khó lắm mới tìm thấy đối thủ đủ đẳng cấp chiến đấu với mình, nên hắn quyết định chiến trăm hiệp với nó.

- Mặc kệ, nếu không đánh lại con chuột nhỏ này thì ta quả thật phế vật.

- Con chuột kia, mau dơ tay chịu trói, để khỏi ăn đau khổ!

Nghĩ vậy, Trần Vũ liền xiếc chặt trường kiếm bên tay, hô to xong vào Âm Phong Thử.

Âm Phong Thử thấy tên thiếu niên đứng đó la ó, nó thầm nghĩ:

- Tên điên này không ở nhà uống thuốc, lại chạy đến đây làm loạn?

Hai con mắt Âm Phong Thử đỏ ngầu lên, dám đến ổ của nó mà dương oai, nó liền vơ móng vuốt sắt bén đánh một trảo về phía Trần Vũ.

Ầm!

Ạch!

Trần Vũ liền bị Âm Phong Thử đánh bay ra, thanh kiếm văng ra cách Trần Vũ tầm ba mét, trên người có vài vết thương nhỏ do bị móng vuốt nó đánh trúng, thấy thế hắn liền nuốt vào một viên Hồi Huyết Dịch để chửa thương.

- Ta không tin không đánh lại con chuột như ngươi, ngươi tưởng to xác là ta sợ sao, xem đây!

Trần Vũ nắm chặt nắm đấm, cắn răng nhịn đau hô to:

- Phá Toái Quyền!

Ầm một tiếng, một quyền đánh ra còn chưa kịp đụng tới, phát hiện nguy hiểm Âm Phong Thử liền nhanh chóng phóng sang một bên.

Âm Phong Thử cũng không yếu thế, lấy đà nhảy nhanh, móng vuốt sắt bén đánh vào người Trần Vũ một lần nữa.

Thấy móng vuốt sắp đụng vào mình, Trần Vũ ngã người xuống, lăn nhanh sang một bên, nhặt trường kiếm lên, nhanh tay chém đến móng vuốt của Âm Phong Thử, nhất thời tia lửa văng ra tung tóe.

- Chỉ là một con chuột lớn mà cũng lợi hại như vậy!

Trần Vũ cảm thán.

Nhanh tính toán trong đầu, Trần Vũ nhếch miệng cười nhạt một cái, đổi kiếm qua tay trái, tay phải ra quyền, nhanh chóng đánh tới Âm Phong Thử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!