ôn Lương nhìn nụ cười ẩn ý trong mắt má Trương, mím môi muốn giải thích điều gì đó, nhưng cảm thấy như vậy giống như đang che đậy hơn, cô dừng lại, không nói gì, tiếp tục đi về phòng.
Động tác của má Trương rất nhanh, chưa đầy một tiền liền bưng một bát cháo thịt nạc trứng còn nóng hầm hập gõ cửa phòng Ôn Lương.
“Phu nhân, cháo đã chuẩn bị xong.”
ôn Lương cầm lấy cháo từ tay máTrương, lễ phép cảm ơn,
chưa kịp quay lại đã nghe thấy giọng nói tươi cười của má Trương:
“Phu nhân, cháo của tiên sinh cũng đã chuẩn bị xong rồi, bây giờ đang đặt ở dưới,cô xem lát nữa tôi đưa cho tiên sinh, hay là cô đi?”
Bước chân ôn Lương dừng lại, toàn thân cứng đờ, suy nghĩ một lúc sau mới chậm rãi quay người về phía má Trương, nói:
“Má Trương, bà cứ mang cho
anh ta đi.”
Nụ cười của má Trương hơi đông lại, bà liếc nhìn ôn Lương có chút khó hiểu, sau đó cúi đầu nói:
“Được rồi, phu nhân, ngài uống cháo đi, nếu chút nữa cần thêm thì gọi tôi, tôi sẽ lên lấy bát lấy thêm cho ngài. ”
Ôn Lương vội xua tay.
“Không cần đâu, má Trương, lát nữa tôi sẽ xuống. Bà đi dọn cháo cho tiên sinh trước đi.”
Má Trương đáp lại một tiếng, xoay người rời khỏi căn phòng ấm áp.
Phó Ngự Phong đang bận làm việc trong văn phòng.
Anh cảm thấy rất khó chịu sau khi ăn bữa ăn được giới thiệu. Ngoài mối quan hệ với ôn Lương, thái độ xung quanh cuộc sống của ôn Như Mộ càng khiến anh kinh tởm hơn.
Phó Ngự Phong đứng dậy đi đến cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn lớn của văn phòng. Không phải Hà Ngạn không thể tự mình làm dự án Vịnh Nam Thành này mà ngược lại, Hà Ngạn với tư cách là một công ty đa quốc gia lớn, đã phát triển
vượt xa các tập đoàn hạng nhất khác ở Trung Quốc trong những năm gần đây, thậm chí còn muốn đánh bại Tập đoàn Đông Phong.
Nhưng Phó Ngự Phong không muốn quá đề cao. Ngay sau khi trở về Trung Quốc, anh đã giành được một dự án Vịnh Nam Thành, đây có lẽ là điều cao cấp nhất mà Phó Ngự Phong từng làm. Nằm ở trung tâm Đông Thành, Nam Thành ban đầu được chính phủ thiết lập như một dự án nghỉ dưỡng. Phó Ngự Phong lo lắng tác động của nơi
này đối với mô hình phát triển trong tương lai của Đông Thành.
Vì vậy anh đã đề nghị Dịch Phàm cường ngạnh ra mắt và giành dự án Nam Thành. Người đứng đầu tập đoàn Đông Phong hiện nay là Ngô Thừa Đông, không phải dòng họ Phó, nhưng gia đình ông ta được coi như những cựu binh tiếp bước Phó Trong Bá chinh phục thiên hạ, Phó Trong Bá luôn nhân hâij với mọi người, sau khi thành công ông đã trực tiếp cho Ngô Nghĩa Nhân 10% cổ phần của công ty.
Cùng nhau làm giàu. Khi Phó
Trong Bá qua đời, Phó Ngự Phong không ở trong nước, chinh người quản gia và luật sư chân thành của gia đình đã đứng ra tổ chức tang lễ. Vào thời điểm Phó Ngự Phong đã xử lý xong mọi việc và vội vã trở về Trung Quốc, Phó Trọng Bá đã nằm yên lặng trong quan tài băng, với vẻ mặt bình yên.
Phó Ngự Phong chịu đựng sự đau buồn của mình và túc trực bên linh cữu Phó Ngự Phong trong ba ngày, cho đến khi ông lão được chôn cất, lúc đó anh mới cỏ thời gian để giải quyết những việc khác. Điều gây sốc là,
trước khi mọi người kịp phản ứng, Chiêm Bác Ân, thư ký trường từng làm việc bên cạnh chủ tịch cũ, bất ngờ tổ chức đại hội đồng cổ đông với danh nghĩa chủ tịch cũ. Một nhóm cổ đông cũ trước kia từng cùng Phó Trong Bá chinh chiến đều làm phản, lấy cớ Phó Ngự Phong bị gãy chân và mạnh mẽ đề nghị cổ đông cỏ nhiều cổ phần nhất ngoại trừ Phó Trong Bác, Ngô Nghĩa Nhân, cháu trai của ông ta là Ngô Thừa Đông lên nắm quyền và thành công trở thành chủ tịch của tập đoàn Đông Phong. Chiêm Bác Ân cũng thay thế vị chủ tịch cũ ngay tại chỗ và bỏ phiếu cho Ngô
Thừa Đông.
Mà tất cả những điều này, Phó Ngự Phong không nhận hề được tin tức nào.
Khi biết tất cả những điều này, mọi thứ đã trở thành một kết cục đã định. Luật sư của Phó Trọng Bác cũng không biết gì vì bận tổ chức tang lễ.
Phó Ngự Phong chỉ chế nhạo tất cả những điều này. Anh không nói một lời, thậm chí anh không có ý định trở lại Tập đoàn Đông Phong. Luật sự ở một bên sốt ruột không thôi.
Phó Ngự Phong hít một hơi thật sâu, trước đây anh không làm vậy vì trọng tâm công việc của tập đoàn Hà Ngạn chưa được chuyển hết sang Trung Quốc. Nhưng mà bây giờ…
Má Trương gõ cửa, nghe thấy tiếng của Phó Ngự Phong bên trong liền đẩy cửa đi vào, cười với Phó Ngự Phong, nói:
“Tiên sinh, phu nhân nói buổi tối ông không ăn gì, vậy nên bảo tôi mang cháo cho ngài. Đến đây ăn khi còn nóng! ”
Động tác của Phó Ngự Phong
hơi khựng lại.
“Cô ấy nhờ bà mang đến đây?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!