Là tổng giám đốc công ty, Khiêm thường xuyên phải đi tiếp khách. Và cứ thế, công ty ngày càng lớn mạnh thì Khiêm lên đô mạnh hơn. Hôm ấy, cũng vào ngày mưa, đang ngồi tiếp đối tác ở phòng vip của quán bar hạng sang bậc nhất Sài Thành. Tiết mục đặc biệt hôm ấy là màn múa cột cực kì sexy của nàng PG bí hiểm. Nàng ấy đeo chiếc mặt nạ bướm đen, mặc chiếc áo da dài tay ôm sát cơ thể, chiếc phec-mơ-tia kéo khéo léo khoe rãnh sâu của bộ ngực căng đầy trắng nõn. Nàng mặc chiếc quần da đen, ngắn cũn cỡ,đôi chân thon dài dù được bao phủ bởi lớp vớ da cũng không thể che đi hết nét quyến rũ. Nàng trườn uốn quanh cột, uốn éo như con rắn không xương. Mỗi động tác sải chân, cái ngoắc tay điệu nghệ, đôi môi nhỏ mỉm cười, đôi mắt lúng luyến đa tình đều hớp hồn mấy gã trai ở đây. Khiêm không thích mấy trò múa cột, nhất là hạng gái khoe cơ thể cho thiên hạ anh càng ghét. Nhưng đối tác cứ kéo anh xem cho bằng được, cứ như thể màn ấy đặc biệt lắm. Với anh, mấy trò đó chỉ cần một xấp tiền thì mấy cô múa sexy hơn nữa cũng có, thậm chí sẵn sàng uốn éo đủ kiểu trên giường của anh. Bất đắc dĩ, anh đành ngồi xem. Mắt anh bị thu hút bởi đôi mắt, làn môi ấy, có nét gì quen thuộc. Tim anh bỗng dưng đập mạnh, cảm giác 10 năm trước ùa về. Khiêm bắt đầu chăm chú xem nữ PG kia không rời mắt, anh quan sát từng cử chỉ nhỏ của nàng ấy. Càng nhìn, anh như bị thôi miên, một cảm xúc mãnh liệt đang thôi thúc anh phải xem bằng được mặt thật của nàng sau lớp mặt nạ bướm đen kia. Màn múa kết thúc, nàng cuối chào rồi lui nhanh vào hậu trường, trên tầng lửng phòng vip, có người vẫn còn ngẩn ngơ cho đến khi có tiếng gọi "tổng giám đốc Khiêm", anh mới sực tỉnh.

- Tôi đã nói anh sẽ thích mà, sao ghiền rồi đúng không?

- Giám đốc Trịnh, anh có thể cho tôi biết cô gái đó là ai không?

- Ây da, cái này tôi cũng muốn biết, nhưng nàng ấy hả, bí ẩn như loài bướm đêm, nàng chỉ múa ở đây mỗi cuối tuần thôi, và chỉ múa đúng một màn rồi nhận lương ra về. Tôi đã hỏi chủ quán bar, anh ấy cũng không biết nàng là ai, ở đâu. Chỉ là vô tình một ngày kia nàng đến quán và nổi hứng lên múa, khách nhiệt tình hưởng ứng nên anh chủ quán mới đề nghị kí hợp đồng.

- Đã kí hợp đồng thì phải biết rõ chứ.

- Oh, cô ấy bản lĩnh ở đó đó. Không kí hợp đồng, chỉ thỏa thuận miệng. Nàng ta cũng làm được cả năm nay rồi, riết cũng quen nên chủ không nhắc tới chuyện kí hợp đồng nữa.

- Không kí, rủi cô ta chuồn thì bar bể sô à.

- Hahaha! Chủ bar cũng nói như anh vậy, cô ta chỉ gật đầu, nhếch mép "nếu không tin tôi thì khỏi bàn. Tôi xưa nay luôn coi trọng chữ tín, nếu ngày nào tôi bận, tôi sẽ điện thoại báo và sẵn sang bồi thường nếu gây thiệt hại cho ông".Và từ đó, nàng trở thành hoa anh túc của quán bar này. Một loài hoa chỉ gặp một lần cũng đủ gây nghiện.

Khiêm khinh khỉnh cười,

- Dù sao cũng là gái ăn sương, nghiện thì cũng không bao giờ "ăn" vì không đủ sạch. Nếu tử tế thì đã không vào đây. Cố tỏ ra bí ẩn để thu hút thôi. Đàn ông mà, rõ ràng bày ra trước mặt dù ngon cũng sẽ mau ngán. Xem ra cô ta không phải tay vừa.

- Tổng giám đốc Khiêm, tuy rằng trên thương trường anh rất nhạy bén tình hình, nhưng riêng về điều này có lẽ anh đã sai. Tôi không dám nhận mình tài giỏi, nhưng dù sao cũng hơn tuổi anh, lăn lộn với đời nhiều hơn nên nhìn người cũng khá hơn. Tôi tin chắc sau lớp mặt nạ kia là thiên thần, vẻ bề ngoài có thể lừa người, nhưng để hiểu tâm hồn của một cô gái, thì đôi mắt sẽ không bao giờ nói dối. Nếu không tin, anh thử nhìn vào đôi mắt cô ta, anh sẽ hiểu những gì tôi cảm nhận.

Khiêm trố mắt, giám đốc Trịnh thường ngày xởi lởi, thích ăn chơi tụ tập, thay bồ như cơm bữa mà lại nhận xét tốt về cô ấy, quả là chuyện lạ nhất quả đất. Giám đốc Trịnh thấy Khiêm nhìn mình ngờ vực thì cười sảng khoái, vỗ vỗ vai anh, kéo anh ngồi xuống ghế.

- Tôi với cậu cá cược nhé!

- Cược gì?

- Tôi cược tôi và cậu cùng đều tra về "bướm đêm", nếu lý lịch cô ta sạch thì cậu thua, còn ngược lại thì….hahaha cậu hiểu ý tôi chứ.

- Tôi chưa bao giờ mang chuyện làm ăn ra cá cược, nhất là cược vì gái.

- Sai, không phải cược vì gái, mà là một cô gái đẹp và bí ẩn. Tôi xưa nay không thiếu phụ nữ, nhưng riêng cô này rất hứng thú. Vậy đi thêm một điều khoản nữa tôi sẽ kí hợp đồng với anh, cộng thêm tặng anh dự án thầu chung cư cao cấp ở quận 7.

- Tôi không nghĩ vì cô gái mà ông chơi lớn đến vậy, dự án chung cư quận 7 giá trị không nhỏ, ông chịu nhường sao?

- Hahaha! Đúng là không dễ nhường như vậy, giá cược lớn thì cuộc chơi thay đổi xíu, nếu anh tra ra được lý lịch bướm đêm và chinh phục cô ta ưng thuận làm vợ anh trong một tháng. Tất nhiên, tôi sẽ sẵn lòng dâng hai tay dự án cho anh, và luôn ưu tiên công ty của anh làm đối tác trong nhiều hợp đồng khác.

- Ông làm vậy đáng sao?

- Oh, tôi nghĩ bản lĩnh doanh nhân là anh ta kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng bản lĩnh thằng đàn ông là phải chinh phục được cô gái mà mọi đàn ông đều thèm muốn. Tôi đã là doanh nhân thành đạt, chỉ cần làm thằng đàn ông bản lĩnh thôi. Nếu ngay cả việc mà mọi thằng đều làm được, mình không dám thì còn là đàn ông nữa không.

Giám đốc Trịnh cười tràng cười sảng khoái. Khiêm tái mặt, trước giờ luôn biết lão ta ngông, nhưng không ngờ ngông đến mức điên như thế.Quả thật điều kiện ông ta đưa ra vô cùng hấp dẫn. Nhưng điều tra gái nhảy, lại còn phải cưới để đổi lấy hợp đồng có đáng không. Nếu gặp lại em, thì chẳng phải Khiêm thất hứa ư. Mà cũng 10 năm, chắc gì người ta còn nhớ anh, không chừng người ấy đã yên bề gia thất. Thôi kệ, cưới về rồi ly dị cũng được, hạng gái ấy thì cho một ít tiền là xong, còn công ty mình được hợp đồng béo bở. Nghĩ thế, anh xoay đầu nhìn giám đốc Trịnh, nở nụ cười nửa miệng điệu nghệ.

- Deal! Nhưng chúng ta cũng cần có giấy tờ.

- Ok thôi, cần nói thêm nếu anh không làm được. Không tra được lý lịch, anh phải bồi thường cho tôi 25 tỷ. Và nếu anh không thể làm cô ấy cam tâm tình nguyện kết hôn thì anh tiếp tục đưa tôi thêm 25 tỷ. Tổng cộng 50tỷ. 50 tỷ đổi lấy dự án kếch sù và cô vợ đẹp, anh lời chán đấy cậu trai trẻ.

Khiêm tái mặt, nhưng trót đồng ý, phóng lao đành theo lao. Anh chỉ còn cách cố cưới con bướm đêm ấy thôi. Anh mỉm cười, ngồi bắt chéo chân,dựa hẳn người vào ghế sofa, tay trái gác lên lưng ghế nói "tán thành". Giám đốc Trịnh vui vẻ vộ tay bộp bộp, hất mặt về phía trợ lý. Cậu ta hiểu ý lập tức mở laptop soạn thảo ngay hợp đồng lạ đời nhất quả đất. Sau một hồi gõ gõ, bản hợp đồng được soạn ra, đề phòng có bên nào trở mặt nên sẽ có bên thứ 3 làm chứng giữ một bản, không ai khác hơn chính là Tiệp, chủ quán bar này. Sau một hồi xem xét kĩ lưỡng, hợp đồng được in ra 3 bản. Gíam đốc Trịnh không suy nghĩ liền múa bút ngay, chữ ký loằn ngoằn khó đoán xuất hiện trên 3 bản hợp đồng. Khiêm đọc lướt qua cũng ký chữ ký dài. Họ trao đổi hợp đồng và cùng cười. Nhưng Khiêm cười nụ cười lạnh, giống như chỉ "hừ" 1 tiếng, còn giám đốc Trịnh cười thật hào sảng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!