Edit: Dollan

Sau khi Thẩm Lâm Hoan rời khỏi vị trí trợ lý tổng giám đốc, Amanda cuối cùng cũng tiếp quản, cô bây giờ đã bớt vài phần kiêu ngạo và làm việc đúng mực.

Mọi người luôn phải thất bại để có thể phát triển.

Đôi khi cô rất cảm kích Thẩm Lâm Hoan, trước đây cô rất coi trọng bản thân, làm việc gì cũng ngang ngược, có chút thành tựu rất dễ khiến người ta không nhìn rõ bản thân.

Thẩm Lâm Hoan đá cô trở về thực tại.

Trên đời này có quá nhiều người xuất chúng, chăm chỉ nhìn về phía trước thì bạn có thể tiến xa hơn, nếu không sẽ dừng lại.

Từ khi Amanda trở thành trợ lý của Lục tổng, cô phải giải quyết rất nhiều việc mỗi ngày, điều quan trọng nhất là luôn theo dõi nhất cử nhất động của Thẩm tổng và nhắc nhở Lục tổng đúng giờ. Khi Thẩm tổng rảnh rỗi, hai người có thể cùng nhau ăn bữa cơm.

Vẫn có những kẻ lẻo mép nói sau lưng rằng giữa người với người có khoảng cách quá lớn.

Hoặc là…

“Amanda, cô không thấy quá đáng sao? Cô là tổng trợ lý mà ngày nào cũng phải nhìn chằm chằm vợ của Lục tổng, đúng là chuyện vặt vãnh.”

“Nếu cô có được một nửa may mắn của Thẩm tổng, người ngồi vào vị trí của Thẩm tổng có lẽ chính là cô.”



Cô đã từng rất bức xúc, nhưng hiện tại thì không, khoảng cách giữa người với người đúng là rất lớn, lo cho mình là được rồi, không cần phải so sánh, cô không có vận may giống Thẩm Lâm Hoan, cũng không quyết đoán giống cô ấy, tất cả những gì cô có thể làm là giải quyết vấn đề cho Lục tổng và làm tốt công việc của bản thân.

Thỉnh thoảng, khi thời gian eo hẹp, Thẩm Lâm Hoan và Lục Nghiêu sẽ ăn ở căng tin.

Cơ hội để Lục Nghiêu xuất hiện trong nhà ăn càng cao.

Món chính của ngày hôm nay là cá, Amanda xuống lầu, thấy Lục tổng đang gọi đồ ăn cho Thẩm tổng, yêu cầu hai con cá.

Cô cẩn thận phát hiện, gần đây Thẩm tổng ăn rất nhiều, cho nên gọi thêm một món nữa.

Thẩm Lâm Hoan nhìn Amanda, nói: “Cảm ơn.”

Amanda cười với cô, “Thẩm tổng đừng khách sáo.”

Amanda không làm bóng đèn, cô tránh đi, ngồi trong góc một mình dùng cơm.

Thẩm Lâm Hoan họp nửa ngày nên hơi mệt, vừa ăn vừa xoa xoa cái cổ cứng ngắc hỏi Lục Nghiêu, “Cuối tuần có về nhà tổ không?”

“Về đi! Mẹ nói nhớ em.”

“Ồ.” Thẩm Lâm Hoan đồng ý, “Được.”

Dứt lời, cô thấy hơi buồn nôn nên không ăn thêm một miếng cá nào nữa.

Lục Nghiêu hỏi: “Em ăn không ngon sao?”

Thẩm Lâm Hoan lắc đầu, “Không phải, có lẽ là em quá mệt mỏi, bụng hơi khó chịu.”

Khi thu cơm, Amanda đến lấy bát đĩa, nhìn thấy một con cá không hề động đậy, cô không khỏi nhướng mày hỏi: “Thẩm tổng không thích ăn cá sao?”

Thẩm Lâm Hoan lắc đầu, “Không phải, xin lỗi, hôm nay bụng tôi có chút không thoải mái, lãng phí rồi.”

Trong vài ngày liên tiếp, khẩu vị của Thẩm tổng chuyển đổi qua lại giữa tốt và xấu.

Cuối cùng, Amanda không thể không nhắc nhở Lục tổng, “Lục tổng có muốn dẫn Thẩm tổng đi khám không? Không nên mệt mỏi vì vấn đề dạ dày.”

Lúc đó Lục Nghiêu đang ký tài liệu, ngòi bút đột ngột dừng lại, hỏi: “Thẩm tổng đã nhậm chức bao lâu rồi?”

Amanda lật tờ lịch trong đầu, trả lời: “Hai tháng mười chín ngày.”

Hôm nay là ngày mười ba.



Thẩm Lâm Hoan đi kiểm tra phòng thí nghiệm, sau đó nghe qua báo cáo sơ lược.

Cô đang ngồi ở ghế chủ tọa lắng nghe tiến độ của trưởng dự án báo cáo.

Amanda đột nhiên gõ cửa, báo cáo chấm dứt, mọi người tò mò nhìn người đến, ai cũng biết Amanda là trợ lý của Lục tổng, Amanda cúi đầu nói xin lỗi, sau đó bước tới ghé vào tai Thẩm tổng nói gì đó.

“Lục tổng đang đợi ngài ở bãi đậu xe.”

Thẩm Lâm Hoan nhíu mày, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Amanda không nói thêm gì nữa.

Thẩm Lâm Hoan lập tức đứng dậy, kết luận: “Hôm nay đến đây thôi, mọi người giải tán đi. Tan họp. “

Cô sải bước ra ngoài, sau lưng cô là Amanda và trợ lý nhỏ theo sau.

Rất nhiều hình ảnh xấu chợt hiện lên trong đầu Thẩm Lâm Hoan, Lục Nghiêu hiếm khi tìm cô một cách đột ngột như vậy, không biết là việc của công ty hay của gia đình.

Cô nhíu mày thẳng đến khi ngồi vào ghế phụ.

Không gọi tài xế, Lục Nghiêu tự mình lái xe.

Ngay khi cửa xe đóng lại, Lục Nghiêu nhìn thẳng vào bụng Thẩm Lâm Hoan, nở nụ cười.

Thẩm Lâm Hoan sửng sốt một chút, lông mày hơi nhíu lại, “Sao… Sao thế?”

“Lâu rồi em chưa đến ngày.” Lục Nghiêu nhắc nhở.

“Em bận nên không để ý lắm. Không sao đâu, trước kia em còn bị chậm kinh hai ba tháng. Lúc đi khám kết quả đều bình thường.” Thẩm Lâm Hoan nghĩ, kinh nguyệt của cô khá chính xác, nhưng sẽ bị trì hoãn khi cô căng thẳng, đây không phải là vấn đề lớn.

Chậm kinh cũng không sao, gần đây cảm giác thèm ăn của cô cũng dao động, Lục Nghiêu vẫn nhớ rõ chiếc váy mà khóa kéo suýt không đóng được trong bữa tiệc sinh nhật lần trước.

Vì vậy, anh không khỏi thở dài rằng Thẩm Lâm Hoan quá thiếu nhạy bén.

Việc chuẩn bị mang thai này có lẽ cũng chỉ một mình anh chuẩn bị.

Lục Nghiêu nghĩ thầm, trở về mua thêm vài cuốn sách cho cô đọc, tốt nhất là anh cũng nên đọc.

Đồng thời tham khảo ý kiến ​​của bác sĩ phụ sản.

Không thì sắp xếp luôn một bác sĩ tư nhân!

Có cần chuẩn bị một chuyên gia dinh dưỡng không?

Anh nghĩ loạn cào cào, nhẹ nhàng kéo dây an toàn cho cô.

Thẩm Lâm Hoan hỏi: “Chúng ta đi đâu thế?”

“Bệnh viện.” Lục Nghiêu tức giận, khởi động xe, dùng tay lái lái về phía trước.

Sắc mặt Thẩm Lâm Hoan đột nhiên trở nên nghiêm túc, “Vâng… Ai bị bệnh?”

Trong một gia tộc như bọn họ, việc người ngoài biết người quan trọng bị ốm phải nhập viện là điều rất cấm kỵ, Lục Nghiêu còn cố ý tránh tài xế và trợ lý, Thẩm Lâm Hoan cảm thấy trái tim đột nhiên nẩy lên.

Lục Nghiêu bĩu môi, nhất thời cảm thấy Thẩm Lâm Hoan hơi ngu ngốc, lại liếc nhìn chiếc bụng phẳng lì của cô, nói thẳng: “Em không nghĩ là mình có thai sao?”

Thẩm Lâm Hoan đỡ trán, im lặng mấy giây, vẻ mặt đờ đẫn, Lục Nghiêu mỗi ngày đều nói về việc chuẩn bị mang thai, thật ra cũng chỉ là điều chỉnh thói quen sinh hoạt mà thôi, khi ‘làm việc’ cũng không khác bao nhiêu so với trước đây, anh đệm gối sau eo cô, nói như vậy sẽ dễ thụ thai, Thẩm Lâm Hoan chỉ nghĩ anh đang trêu mình, cũng không coi trọng.

‘Làm việc’ cũng không thường xuyên, hơn nữa hai người đều bận rộn sau năm mới, thậm chí mười ngày nửa tháng cũng không có cơ hội…

Thẩm Lâm Hoan quả thực không nghĩ tới chuyện này, nhưng ngay khi Lục Nghiêu nhắc nhở, cô cũng chú ý tới tất cả chi tiết.

“Cũng không hẳn.” Thẩm Lâm Hoan do dự, “Hay mua que thử thai trước?” Ngộ nhỡ không phải thì sao!

Việc gióng trống khua chiêng như này là thừa thãi.

“Gần như chắc chắn.” Lục Nghiêu gật đầu, “Anh tin tưởng… năng lực của mình.”

Thẩm Lâm Hoan: “…”

Thật sự muốn bịt miệng anh.

Trong bệnh viện tư nhân, Lục Nghiêu thậm chí còn sắp xếp trưởng khoa phụ sản, vừa bước vào đã có rất nhiều bác sĩ vây quanh cô.

Chiến trận này …

Người không biết còn tưởng cô bị bệnh nan y cần sự tư vấn của chuyên gia!

Thẩm Lâm Hoan cảm thấy nếu không mang thai sẽ còn xấu hổ hơn.

Kết quả kiểm tra rất nhanh đã có.

“Đã hơn hai tháng.” Bác sĩ lắc đầu, “Sao lại bất cẩn như vậy, phát hiện quá muộn.”

Thẩm Lâm Hoan mở miệng, Lục Nghiêu thành khẩn cúi đầu, “Là lỗi của tôi, tôi quá sơ suất.”

Thẩm Lâm Hoan: “…”

Sau khi kiểm tra, bác sĩ cũng dặn dò rất nhiều, Thẩm Lâm Hoan cố gắng nghe nhưng dường như không thể nhét vào đầu, sự tập trung mà cô luôn tự hào bỗng chốc biến mất, trái tim loạn nhịp đập dữ dội.

Rất hồi hộp.

Sau khi ra viện, còn chưa về nhà nhiều người đã biết chuyện.

Từng người một gọi điện hỏi thăm cô, bà Quan đã nghỉ hưu nhiều năm, bây giờ lại nói: “Đừng đến công ty nữa, bà sẽ trông nom thay con. Con ở nhà dưỡng thai cho tốt.”

Thẩm Lâm Hoan cảm thấy như vậy quá khoa trương, nhẹ giọng cầu xin: “Bà nội, bà yên tâm, bác sĩ nói trình trạng của con rất tốt, sức khỏe tốt, sẽ không ảnh hưởng đến công việc. Con sẽ tự chú ý, bà không cần lo lắng…”

Lục Nghiêu nghiêng đầu nhìn vợ mình, người trầm mặc kiệm lời như Thẩm Lâm Hoan, cho dù bạn có nói mười câu thì cô ấy cũng không thể nói được một câu, đây là lần đầu tiên anh thấy cô nói một câu dài như vậy, không khỏi nở nụ cười.

Ứng phó qua loa với người lớn xong cũng về đến nhà.

Thẩm Lâm Hoan vẫn hơi ngẩn ngơ, ngồi trong xe một hồi lâu.

Lục Nghiêu mở cửa ghế phụ, nhìn cô nắm chặt tay ở đó, giọng nói rất nhẹ, mang theo vài phần dịu dàng, “Anh ôm em xuống nhé?”

“Không… cần.” Thẩm Lâm Hoan xoa xoa mặt, định xuống xe.

Lục Nghiêu ôm lấy eo cô, bế cô ra ngoài, cười nói: “Làm sao bây giờ, anh căng thẳng quá. Anh sắp làm cha rồi.”

Thẩm Lâm Hoan nghe anh nói những lời này bỗng bớt hồi hộp, tức giận, “Là em sinh, không phải anh.”

Anh căng thẳng cái gì.

Lục Nghiêu nhướng mày, “Em sinh nên anh mới căng thẳng, anh sinh anh sẽ không căng thẳng.”

Thẩm Lâm Hoan “Ờ” một tiếng, “Vậy anh hãy cầu nguyện rằng kĩ thuật công nghệ sớm tiến bộ, lần mang thai thứ hai sẽ để anh sinh.”

Lục Nghiêu: “…”

Hình ảnh thật đẹp.

Thẩm Lâm Hoan tưởng tượng một chút, cười khúc khích.

Lục Nghiêu thấy Thẩm Lâm Hoan cười đến vui vẻ, không nói tới sinh con, sinh cả đội bóng anh cũng nguyện ý.

Lục Nghiêu bế cô vào phòng khách, sau đó đến phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, đưa tay sờ lên chiếc bụng phẳng lì của cô, cảm giác không giống hơn hai tháng chút nào.

Thẩm Lâm Hoan mất tự nhiên khi bị anh sờ sờ, đẩy tay anh ra, “Vẫn là một mầm đậu thôi!”

Lục Nghiêu ôm lấy cô, “Vợ vất vả rồi.”

Lúc này Lục Nghiêu vẫn coi như bình thường, nhưng thẳng đến nửa đêm, Thẩm Lâm Hoan đi vệ sinh, Lục Nghiêu bật dậy ngay khi cô trở mình, đi theo cô vào phòng tắm với đôi mắt ngái ngủ.

Thẩm Lâm Hoan ngồi trên bồn cầu, vẻ mặt ngẩn ra, “Anh làm gì vậy?”

“À, anh phải trông em.” Lỡ ngã thì làm sao bây giờ.

Thẩm Lâm Hoan: “…”

Đồ ngốc.

Cô đẩy anh ra khỏi phòng tắm, giọng nói buồn bực, “Đừng làm loạn, anh cứ nhìn làm em không đi vệ sinh được.”

Thật là.

Lục Nghiêu vẫn đợi cô đi vệ sinh rồi mới theo cô về giường.



Thẩm Lâm Hoan chấp nhận một cách tốt đẹp, mặc dù hơi ngạc nhiên khi mới biết chuyện, nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh tiếp nhận, hỏi ý kiến ​​bác sĩ một cách hợp tình hợp lý, không có việc gì thì mua vài cuốn sách về đọc.

Sau đó làm những gì cần làm.

Nhưng hiển nhiên Lục Nghiêu quá nhạy cảm, vì vậy Thẩm Lâm Hoan nhận được một cuộc gọi từ Lục Nghiêu khi cô tan sở, nhắc cô ăn cơm, nhắc cô uống nước, trực tiếp đưa đón, còn nhớ giờ đi khám thai hơn cả cô. Bên cạnh đó còn tuyển cho cô thêm hai trợ lý, khi đi ra ngoài nhất định phải dẫn theo vệ sĩ.

Chỉ thiếu điều muốn sinh con thay cô.

Thẩm Lâm Hoan dở khóc dở cười.

Cô được gần bảy tháng mới tập trung dưỡng thai tại nhà.

Cô ở nhà tổ phố Nam, ban ngày trong nhà luôn có người ở cùng, Thập Nhị thích nhất là nói chuyện với cô, lâu lâu lại nằm sấp trò chuyện với đứa bé.

Thẩm Lâm Hoan ngày nào cũng nhận quà, cách tặng quà có phần khoa trương của nhà họ Lục khiến cô có chút choáng ngợp, Lục Nghiêu mỉm cười nhận hộ cô.

Không hiểu sao bên ngoài lại nổi tin đồn, nói Thẩm Lâm Hoan mẹ quý nhờ con.

Thẩm Lâm nhớ lại khi cô vừa mới kết hôn, Trình Chi Lâm bảo cô nên mang thai sớm, sinh con trai thì tốt, bà nói trong một gia đình như nhà họ Lục, dù không để ý chuyện nam nữ nhưng họ vẫn hi vọng có một cậu con trai để thừa kế gia sản.

Thẩm Lâm Hoan hơi do dự, xác nhận với Lục Nghiêu, “Có phải người trong nhà rất muốn em sinh con trai không?”

Vì Trình Chi Lâm không sinh được con trai, bà thậm chí còn hận Thẩm Lâm Hoan. Cô thực sự rất sợ hãi, cô không thể nói mình sợ cái gì, nhưng cô cảm thấy rất sợ hãi.

Ban đầu Lục Nghiêu hơi kinh ngạc, không biết tại sao cô đột nhiên nghĩ như vậy, dù sao ở tình trạng nhà họ Lục, có vẻ bọn họ không vội muốn có cháu trai hay chắt trai.

Lục Nghiêu liền suy nghĩ cẩn thận, nhất thời cảm thấy đau lòng, cho dù anh và nhà họ Lục có dành cho cô bao nhiêu tình yêu thì họ cũng không bao giờ có thể bù đắp được ảnh hưởng sâu xa của nhà họ Thẩm đối với cô.

Lục Nghiêu ôm cô, nhẹ nhàng nói: “Đừng nghe những lời vô nghĩa bên ngoài nói rằng mẹ quý nhờ con, người lớn tặng quà cho em chính là vì thích em, cảm thấy em sinh cục cưng là chuyện vui, không vì điều gì khác.”

Thẩm Lâm Hoan biết, chỉ là cô…

“Em xin lỗi, em hơi căng thẳng.”

Một sinh mệnh mới sắp được sinh ra, cô không biết mình có thể đảm đương được trách nhiệm hay không, cô luôn sợ mình sẽ không thể làm một người mẹ tốt.

Lục Nghiêu hôn lên trán cô, “Có anh ở đây.”

Thẩm Lâm Hoan gật đầu, “Vâng.”

Lục Nghiêu cười, “Thẩm Lâm Hoan, em nhìn anh này, nhìn nhiều chút, thưởng thức một số thứ đẹp đẽ sẽ có lợi cho việc dưỡng thai.”

Anh chuyển hướng chú ý của Thẩm Lâm Hoan, cô biết điều đó, cô cười chọc anh, “Sao anh tự luyến thế!”

Lục Nghiêu đặt chân cô lên đùi mình, thuần thục nặn chân, gọt hoa quả cho cô ăn rồi bảo quản gia lấy chiếc đàn dương cầm đã bám bụi lâu ngày ở nhà ra, đàn cho cô nghe.

“Em muốn nghe bài gì?” Lục Nghiêu đặt tay lên phím đàn, nghiêng đầu hỏi cô.

Thẩm Lâm Hoan tựa vào ghế sofa nhìn anh, hoảng hốt như thể trở lại tuổi niên thiếu.

Lục Nghiêu hơn 10 tuổi và Lục Nghiêu gần 30 tuổi dường như không khác nhau là bao, vẫn lóa mắt đến vậy, khi anh đứng ở đó, ánh đèn dường như cũng đuổi theo.

“Concerto no.2.” Thẩm Lâm Hoan nói.

Lục Nghiêu nhíu mày, gật đầu đồng ý.

Sau khi khúc nhạc kết thúc, Thẩm Lâm Hoan đột nhiên nhớ ra, hỏi: “Anh có bao giờ từ chối em không?”

Dường như từ trước đến nay, bất kể cô nói gì, Lục Nghiêu vẫn luôn “Được”.

Không đợi Lục Nghiêu trả lời, Thẩm Lâm Hoan lắc đầu, “Không có.” Nhưng trước đây cô luôn từ chối anh, tưởng tượng chuyện này, cô cảm thấy mình thật quá đáng.

Nghe giọng nói nghẹn ngào của cô, Lục Nghiêu đi tới ôm cô, đầu ngón tay quẹt lên mặt cô, cười: “Sao sau khi mang thai em lại đa sầu đa cảm như vậy?”

Thẩm Lâm Hoan vùi mặt vào ngực anh, khàn giọng nói: “Cảm ơn anh.”

Cảm ơn vì đã thích một người kì lạ như em, cảm ơn vì đã cho em một mái ấm, cảm ơn vì đã cho em gặp anh…

Tóm lại, cảm ơn anh rất nhiều.

Lục Nghiêu hiếm khi nghiêm túc trong chốc lát, trầm mặc hồi lâu mới nói: “Anh biết rồi, đứa bé trong bụng em chắc chắn là con gái.”

Thẩm Lâm Hoan: “…”

Nhìn thấy vẻ mặt không nói nên lời của cô, Lục Nghiêu cười vui vẻ, anh ôm mặt cô, đặt lên trán cô một nụ hôn đầy thành kính.

“Không cần nói cảm ơn, hãy nói yêu anh.”

Mãi mãi.

“Được.”

HOÀN CHÍNH VĂN

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!