"Không chơi nữa, con mẹ nó như vậy còn chơi kiểu gì!"
Lý Ngôn tức muốn ói máu, tính đi tính lại anh ta đã thua hơn 24 tỷ.
Nếu để cho ông già anh ta biết được con số này, chỉ sợ là sẽ chặt luôn cặp giò của anh ta.
Triệu Cương âm trầm nhìn chằm chằm Trình Kiêu, nhỏ giọng thì thào với Lý Ngôn và Lưu Tào Khang: "Thằng oắt này lạ lắm!"
Lý Ngôn tức giận nói: "Ai chẳng biết nó lạ, nào có người nào may mắn tới mức đó! Chơi trò nào cũng chỉ thắng chứ không thua?"
Triệu Cương suy nghĩ nói: "Chắc chắn là nó ăn gian!"
"Đúng vậy, vấn đề là chúng ta không tìm được bằng chứng nó ăn gian!" Lý Ngôn cực kỳ khó chịu.
Lôi Hồng Húc nhìn Trình Kiêu, hai mắt tỏa sáng lấp lánh, hưng phấn reo: "Trình Kiêu, không ngờ anh không chỉ giỏi y thuật mà còn là một cao thủ đánh bài!"
"Anh nhận tôi làm đồ đệ đi! Nếu như tôi học được thuật đánh bài thần kỳ của anh, về sau tôi có thể chơi chết cái đám cặn bã Lý Ngôn rồi!"
Lý Ngôn có một loại kích động muốn phun máu!
Ánh mắt Y Linh nhìn Trình Kiêu cũng đong đầy hứng thú, cô cảm thấy có lẽ trên người Trình Kiêu có rất nhiều bí mật.
Sắc mặt Tôn Mạc cũng trở nên phức tạp, vốn dĩ Trình Kiêu không nghe lời khuyên của cô ta, cô ta còn định chờ Trình Kiêu thua sạch tiền thì có thể ra sức nhục nhã anh, đả kích cái bộ dạng kiêu căng của anh hai ngày nay.
Không ngờ là một Trình Kiêu còn chưa từng vào sòng bạc lần nào lại có thuật đánh bài cao minh như thế!
Chẳng những Trình Kiêu không thua mà còn thắng đến vài ván.

Rõ ràng đây chính là tát thẳng mấy cái vào mặt Tôn Mạc!
Sắc mặt Lưu Tào Khang khó coi tới cực điểm.


anh ta không nghĩ một thằng vô dụng bất tài mà trước đây mình chẳng bao giờ để vào mắt nay lại khiến mình xấu mặt liên tục.
"Chắc gì nó đánh bài cao minh thật, chẳng qua là do nó không cược cái khác!" Lưu Tào Khang âm trầm nói.
Lý Ngôn giống như có bóng ma trong lòng, không tình nguyện lên tiếng: "Không phải đâu Cậu Lưu, anh có muốn cược không?"
Lưu Tào Khang trừng mắt nhìn anh ta: "Cược, đương nhiên là muốn cược, nhưng không phải để cậu đem tiền đi cho không!"
"Có điều, chúng ta chơi đổ thạch!"
Đổ thạch!
Hai mắt Lý Ngôn và Triệu Cương đột nhiên sáng lên.
"Đúng vậy, sao tôi có thể quên mất tiết mục lớn nhất Phỉ Thủy thành chứ! Cho dù nó đánh bài cao minh, trong lúc đánh cược thạch nó cũng không có cách nào gian lận!" Lý Ngôn hưng phấn nói.
"Vẫn là Cậu Lưu có cách, bội phục bội phục!" Lý Ngôn nhân cơ hội nịnh bợ.
Lưu Tào Khang nháy mắt với Lý Ngôn, Lý Ngôn lập tức ngẩng đầu lên, trưng ra cái biểu cảm ngạo mạn nhìn Trình Kiêu, kêu: "Trình Kiêu, có dám đi qua khu đổ thạch bên kia không? Chúng ta chơi lớn!"
Khu đổ thạch?
Mấy cô nàng Tôn Mạc cảm thấy hiếu kỳ.

Bọn họ đều từng nghe qua sự thần bí của đổ thạch.

Nghe nói ai có vận khí tốt thì có thể phất lên chỉ trong một đêm.
Nhưng nếu như vận khí không tốt thì cũng có thể tán gia bại sản, đi tong cả tỷ, mất luôn vốn gốc chỉ trong một đêm.
Trình Kiêu còn chưa lên tiếng, Lôi Hồng Húc đã trực tiếp đồng ý thay anh: "Được, tôi thay Trình Kiêu đáp ứng các người.


Các người đã muốn đưa tiền thì chúng ta đương nhiên là ai đến cũng không từ chối!"
Nói xong, Lôi Hồng Húc quay đầu nhìn về phía Trình Kiêu, cười gian nói: "Trình Kiêu, bây giờ trong tay anh cũng có đến mấy tỷ, chơi với bọn họ một chút, nếu như thiếu thì để tôi chi tiền phụ anh!"
"Không cần, tôi sẽ không thua." Trình Kiêu nói xong thì nhìn về phía Lý Ngôn, cất giọng bình thản: "Dẫn đường đi!"
Lôi Hồng Húc sùng bái tán thưởng: "Quá khí phách, quả nhiên không hổ là thần tượng của Lôi Hồng Húc tôi!"
"Có gan đấy!" Lý Ngôn cười lạnh một tiếng, trong lòng âm thầm đắc ý: "Đợi lát nữa chơi đổ thạch, tao sẽ bắt mày phải ói ra gấp đôi!"
Ngay khi mấy người chuẩn bị đi đến khu đổ thạch, bỗng nhiên có một giọng nói vang lên: "Xin chờ một chút!"
Đám người Trình Kiêu quay đầu lại, nhìn thử xem người vừa lên tiếng là ai.
Đó là một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi đen, ông ta khá thấp, hẳn là cao không tới một mét sáu.

Mà làm cho người ta khắc sâu ấn tượng chính là tay trái của ông ta có tới sáu ngón.
"Người anh em này, xin dừng bước!" Người đàn ông trung niên sáu ngón tay vội vã bước nhanh, đi tới trước người Trình Kiêu một mét thì dừng lại, đối với những người xung quanh thì ông ta làm như không thấy.
"Có việc gì sao?" Trình Kiêu thản nhiên hỏi.
Người đàn ông trung niên khom mình hành lễ, trên mặt nở một nụ cười thân thiện: "Tôi là Ngô Quốc Thuận, quản lý ở chỗ này.

Tôi vừa xem camera giám sát thì thấy thuật đánh bài của cậu đây rất cao minh, cảm thấy hứng thú nên mới mạo muội đến xin cậu để lại phương thức liên lạc."
Lôi Hồng Húc nhìn Ngô Quốc Thuận, bỗng nhiên lộ ra vẻ nghi hoặc: "Ngô Quốc Thuận? Sao tôi có cảm giác mình từng nghe qua cái tên này ở đâu nhỉ?"

Đột nhiên, Lôi Hồng Húc hú lên một tiếng quái dị, trợn to hai mắt nhìn Ngô Quốc Thuận: "Ông chính là đổ thần sáu ngón Ngô Quốc Thuận! Chẳng trách tôi cảm thấy tên ông rất quen tai!"
Ngô Quốc Thuận liếc nhìn Lôi Hồng Húc, mỉm cười nói: "Cậu cả Lôi có trí nhớ thật tốt!"
Sắc mặt Lưu Tào Khang kinh hoảng, trầm giọng nói: "Không ngờ lại gặp được đổ thần sáu ngón ở đây, chuyến đi này coi như không tệ!"
Ngô Quốc Thuận quay sang Lưu Tào Khang khẽ vuốt cằm, cười nói: "Cậu cả Lưu phong thái vẫn như trước!"
Lý Ngôn và Triệu Cương chưa từng nghe qua danh tiếng của đổ thần sáu ngón.

Hai người nhìn Lưu Tào Khang thắc mắc hỏi: "Cậu Lưu, đổ thần sáu ngón là người thế nào?"
"Trợ thủ đắc lực của đại lão Tạ Thiên Hoa ở thành phố Vị Hà, đệ nhất cao thủ giới đổ thuật ở Lĩnh Nam!" Lưu Tào Khang chậm rãi nói.
Vẻ mặt của Lý Ngôn và Triệu Cương khiếp sợ, chỉ cần ba chữ Tạ Thiên Hoa cũng đủ để bọn họ kính nể!
Tạ Thiên Hoa của Vị Hà là nhân vật cùng cấp bậc với Mã Tài của Hà Tây, địa vị còn cao hơn rất nhiều so với Lôi Chấn Vũ.

Đó mới thật sự là một đại nhân vật chỉ cần giậm chân một cái, cả thành phố liền chấn động.
Tuy nhiên sau khi Trình Kiêu nghe xong thân phận của Ngô Quốc Thuận, anh chỉ thản nhiên nhìn ông ta, không nể mặt chút nào dù chỉ là nửa phần: "Tôi thích yên tĩnh."
Nụ cười trên mặt Ngô Quốc Thuận cứng đờ.
ông ta...!vậy mà lại bị cự tuyệt!
Tình huống này là lần đầu tiên Ngô Quốc Thuận sinh thời gặp phải, đặc biệt hơn còn là sau khi Trình Kiêu nghe xong thân phận của ông ta rồi mới cự tuyệt.
Lý Ngôn và Triệu Cương thiếu chút nữa bị nghẹn chết bởi nước bọt của chính mình.
"Có lầm không vậy? cậu ta vậy mà lại cự tuyệt!"
Ngay cả Lưu Tào Khang cũng không dám tin tưởng, ánh mắt nhìn Trình Kiêu giống như đang nhìn một thằng ngu.
Phía sau Ngô Quốc Thuận chính là đại lão Tạ Thiên Hoa của Vị Hà đấy, một cơ hội kết giao tốt như thế lại bị Trình Kiêu cự tuyệt!
Tôn Mạc giận đến mức hai tay phát run, tuy rằng Cô ta không biết rõ thân phận của Ngô Quốc Thuận nhưng Cô ta từng nghe nói qua danh tiếng của Mã Tài.

Tạ Thiên Hoa có thân phận và địa vị ngang hàng với Mã Tài, đó là đại nhân vật mà ngay cả Lôi Chấn Vũ đều phải chạy theo nịnh bợ đấy.

Vậy mà trợ thủ của người ta tự mình kết giao với Trình Kiêu, Trình Kiêu lại cự tuyệt!
"Trình Kiêu, anh có biết ông ấy là ai không? Cho dù anh có Lôi Chấn Vũ làm chỗ dựa vững chắc thì cũng đắc tội không nổi!" Tôn Mạc thực sự không nhịn nổi nữa, Cô ta tức giận quát lên.
Trình Kiêu hờ hững nhìn Cô ta: "Vậy cô biết tôi là ai không?"
Lời vừa nói ra, trên người Trình Kiêu không tự chủ tản mát ra một đạo khí thế vô hình.

Uy áp của Đại đế Thương Sinh chấn nhiếp vạn giới, mặc dù sống lại một đời nhưng cũng không cúi đầu trước bất kỳ ai!
"Anh..." Trong lòng Tôn Mạc cả kinh, Cô ta cảm giác được Trình Kiêu đột nhiên thay đổi, như biến thành một ngọn núi to làm cho cô ta không dám nhìn thẳng.
Gương mặt Tôn Mạc tái nhợt, một câu cũng không nói nổi, hiện tại cô ta hết sức thất vọng đối với Trình Kiêu.
Nhưng đồng thời trong lòng Tôn Mạc cũng hơi ngạc nhiên: "Trình Kiêu, chỗ dựa của anh rốt cuộc là cái gì?"
"Còn muốn đổ thạch không?" Trình Kiêu nhìn về phía Lý Ngôn đang ngây người, giục một câu.
"...!Đổ, đương nhiên là đổ! Đi thôi!" Lý Ngôn đi trước dẫn đường.
Y Linh nhìn bóng lưng cao ngạo của Trình Kiêu, trong lòng càng thêm hiếu kỳ: "Thật là một người kỳ quái!"
Trên mặt Lôi Hồng Húc tràn ngập vẻ sùng bái, trong lòng hưng phấn xưa nay chưa từng có: "Chậc chậc, quá khí phách, quá cá tính.

Quả nhiên là thần tượng Lôi Hồng Húc tôi sùng bái, anh tuấn đến cùng cực!"
Chờ mấy người Trình Kiêu đi rồi, một thanh niên áo đen sắc mặt âm lãnh lặng lẽ không một tiếng động đi tới bên cạnh Ngô Quốc Thuận, thấp giọng hỏi: "Có muốn dạy dỗ anh ta một chút không?"
Ngô Quốc Thuận lắc đầu, biểu cảm nghiêm túc: "Không được, dựa vào trực giác nhiều năm của tôi, anh chàng đó tuyệt đối không phải người bình thường, trước tiên không được đắc tội!"
"Vâng!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!