Gã thanh niên kia rất khỏe, động tác tay vung lên đập thật mạnh vào vai trái Đinh Dũng mang theo tiếng gió sắc lẹm.

“Đi chết đi!”, gương mặt gã thanh niên lộ vẻ hung tợn, nở nụ cười khát máu, cứ như là hắn ta đã nhìn thấy hình ảnh Đinh Dũng bị mình đánh gãy tay.

Tất cả đàn em của gã thanh niên thấy vậy đều phấn chấn, ngoại trừ mấy người bị Đinh Dũng đánh bại trước đó, ánh mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.

Đặc biệt là lão Nhị không hiểu, võ công của đại ca hắn biết rõ, đúng là đại ca giỏi hơn hắn, nhưng giỏi thì cũng có hạn.

Tại sao Đinh Dũng trước đó đáp trả như thần mà lúc này lại dễ dàng bị đánh lén như thế?
Đang lúc bọn chúng còn không hiểu chuyện gì, Đinh Dũng đã dùng hành động trả lời bọn họ.

Chỉ thấy Đinh Dũng vèo một cái, một giây trước khi tay của gã thanh niên đập vào vai Đinh Dũng, anh bỗng nhiên lui về sau nửa bước, chỉ nửa bước, không hề nhấc tay lên, nhưng vẫn tránh được đòn tấn công của gã thanh niên.

Sau đó nhẹ nhàng lấy tay ấn xuống vai hắn.


Rắc! Một âm thanh giòn tan vang lên, mặt gã thanh niên trắng bệch, chính khoảnh khắc đó giọt mồ hôi lăn từ trên trán xuống.

“Mày!”, gã thanh niên nhìn Đinh Dũng chằm chằm.

Dường như người đứng trước mặt hắn là một con rắn độc vô cùng nguy hiểm, khiến cậu ta sợ hãi tột độ.

Thấy vậy, Đinh Dũng mỉm cười, một tay nhấc Viên Thiếu Khang lên, hờ hững nói: “Mày muốn đánh gãy tay tao thì bây giờ tao trả lại mày đó.

Có vấn đề gì không?”.

Nghe xong, tất cả đều kinh hãi.

Đại ca của bọn chúng mới đánh với người ta có một chiêu mà đã bị đánh gãy tay?! Thực lực phải mạnh cỡ nào mà động tác lại nhẹ nhàng và lực sát thương lớn như vậy!

Thấy đám người Hội Hắc Mã nằm ngổn ngang, kêu gào trên đất, Đinh Dũng phủi tay áo, từ từ bước tới chỗ Viên Thiếu Khang.

“Mày, mày đừng qua đây!”, Viên Thiếu Khang xanh mặt, nhìn Đinh Dũng đang từ từ lại gần, đôi mắt lộ ra sự hoảng hốt, cố gắng lui về phía sau.

Nhưng vết thương ở đầu gối khiến hắn ta không thể di chuyển được cơ thể.

Đinh Dũng đứng trước mặt Viên Thiếu Khang, ngồi xuống vỗ vào mặt Viên Thiếu Khang, đằng đằng sát khí nói: “Đừng tưởng tao không dám giết người.

Nếu không phải sợ phiền phức thì tao đảm bảo tất cả bọn mày sẽ không ai ra khỏi con ngõ này được đâu”.

“Với lại, nếu mày muốn tiếp tục chống đối tao, tao sẽ chơi đến cùng.

Nhưng nếu để tao biết được mày dám ra tay với Phương Nhiên và người nhà tao thì tao sẽ cho mày biết… sống không bằng chết là thế nào!”, Đinh Dũng rít từ kẽ răng, một luồng sát khí hiện qua ánh mắt.

Viên Thiếu Khang bị sợ vãi tè ra quần, vội vàng nịnh bợ: “Tôi, tôi đảm bảo sẽ không gây bất cứ phiền phức gì cho hai người.”
“Thế thì tốt”, Đinh Dũng đứng lên, ánh mắt đằng đằng sát khí quét qua một lượt, sau đó mới từ từ bước ra khỏi con ngõ.

Đợi sau khi Đinh Dũng đi, Viên Thiếu Khang mới thở phào một hơi, cảm nhận được giữa hai chân man mát, lúc này mặt hắn ta đỏ bừng, tức tối chửi: “Một đám vô dụng, còn không mau tới đỡ ông đây!”..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!