Tô Lâm đem trà sữa uống xong mới lên lầu, trong miệng vị ngọt nồng đậm không bị tan đi.

Trở về ký túc xá, lão đại cùng Tần Phóng đang ngồi trên giường của Tần Phóng chơi game, lão nhị không ở đó, nhưng có tiếng nước trong phòng tắm, đoán chừng là đang tắm.

Từ lúc bắt đầu cúp cuộc điện thoại vừa rồi, điện thoại anh vẫn liên tục vang lên. Anh điều chỉnh về chế độ yên lặng, trên Wechat lại không ngừng nhảy ra nhắc nhở.

[Tô nữ sĩ muốn mời bạn trò chuyện bằng giọng nói]

"....."

Anh xoa mũi, ấn cúp máy.

Sau đó gõ chữ: Sao vậy?

[Tô nữ sĩ]: Con trai! Có phải vừa rồi con không vui không? Con, cái đứa nhỏ này, sao lại nói cúp liền cúp? Mẹ còn chưa nói cho con mẹ làm sao theo đuổi được ba con đâu? Con không muốn nghe sao?

"......"

Mẹ theo đuổi ba, cùng anh theo đuổi người khác, giới tính trái ngược, hoàn toàn không có gì có thể tham khảo được.

Cân nhắc một chút, anh trả lời lại dấu ba chấm.

[Tô Lâm]:....

Bên kia rất nhanh trả lời lại.

[Tô nữ sĩ]: Con đây là không muốn nghe? Vẫn không tin mẹ có bí tịch? Mẹ nói cho con biết, con gái không chịu được nhất, chính là thể hiện sự yếu đuối.

.......

.......

[Tô nữ sĩ]: Con đâu rồi A Lâm???

[Tô nữ sĩ]: Mau hỏi mẹ làm sao để thể hiện sự yếu đuối đi????

"....."

Tô Lâm thở ra một hơi.

Gõ chữ: Ừm, làm thế nào?

Lần này thời gian Tô nữ sĩ gõ chữ dài hơn một chút.

Sau đó, phía dưới màn hình nhảy ra một lượng từ lớn.

[Tô nữ sĩ]: Ví dụ như ngày thường con để lại cho cô gái nhà người ta ấn tượng là một người đàn ông rất mạnh mẽ, rất men khiến cho người ta rất có cảm giác an toàn. Sau đó đột nhiên con ngã bệnh, bệnh rất nặng, ở trước mặt cô ấy thể hiện ra so với ngày thường không giống nhau, cô ấy sẽ liền không tự chủ mà sinh ra một loại...

Một loại?

Ban đầu Tô Lâm chỉ định quét mắt nhìn qua, lại không nghĩ rằng hình như có chuyện rất giống như bà ấy nói, anh liền nhìn thêm, kết quả đột nhiên mắc kẹt ở tại chỗ mấu chốt.

[Tô Lâm]: Một loại gì?

[Tô nữ sĩ]: Đợi một chút, mẹ không nghĩ ra từ kia, để mẹ đi hỏi ba con đã.

"....."

Thế là anh chờ mấy phút.

[Tô nữ sĩ]: Ba con nói, gọi là cảm giác thương tiếc.....

[Tô nữ sĩ]: Sao mẹ lại có cảm giác có chút gì đó không đúng......

Đâu chỉ là không đúng.

Nhìn thấy mấy cái từ kia, da gà của anh đều nổi lên.

[Tô nữ sĩ]: Ba con còn nói, thời đại học có một lần mẹ đau bụng còn là đau ở chỗ kia, bị bệnh còn đi đưa bữa sáng cho ông ấy. Khi đó ông ấy rất cảm động, đã cảm thấy mẹ con đặc biệt làm cho người khác thương tiếc.

"......?"

Anh cảm thấy, nếu tiếp tục theo hướng này, cuộc đối thoại này lập tức sẽ đi lệch.

[Tô Lâm]:......

[Tô Lâm]: Con biết rồi, mẹ, con ngủ đây.

[Tô nữ sĩ]:!!!! Sau khi theo đuổi được nhớ gửi ảnh chụp cô gái kia cho mẹ!!!!

[Tô Lâm]: Ừm.

Cảm giác thương tiếc.....

Tô Lâm đem bốn cái chữ này liên hệ với người ba mặt đơ kia của mình.

Toàn thân đều run lên một chút.

Mặc dù cái từ này có chút buồn nôn.

Nhưng mà những lời Tô nữ sĩ nói đa số cũng khá hợp lý.

Vừa rồi ở dưới lầu đứng hóng gió quá lâu, đầu anh có chút không thoải mái. Anh từ chối lời mời chơi trò chơi của bọn Tần Phóng, lên giường sớm nhắm mắt lại.

Trong đầu hiện ra những lời mà Lộc Viên Viên gửi cho anh tối nay.

Thật sự có chút tò mò, làm sao cô nhìn ra được.

Để nói rằng tâm trạng không tốt, có một chút.

Khi cô đến câu lạc bộ âm nhạc, nói với anh là cô không muốn đi cửa sau, hoặc là thời điểm cô dùng vẻ mặt nghiêm túc mà khen người khác thật tốt.

Từ trước đến này anh chưa từng trải qua loại chuyện này, cũng hoàn toàn không biết loại tâm trạng bực bội kìm nén này đến từ đâu.

Tuy nhiên.

Tất cả những cảm xúc tiêu cực, toàn bộ đều bị cuốn trôi bởi một ly trà sữa của cô.

Đột nhiên nhớ tới, hình như còn chưa trả lời lại cho cô.

Tô Lâm xoay người cầm điện thoại lên, mở ra khung trò chuyện của Lộc Viên Viên.

[Tô Lâm]: Cảm ơn.

[Tô Lâm]: Trà sữa rất ngọt.

-

Sáng ngày hôm sau thức dậy, đầu Tô Lâm đau muốn nứt ra.

Đau đến mức làm anh hoài nghi bản thân tối hôm qua có phải uống mấy chai rượu, sau đó bị mất trí nhớ hay không.

Anh cau mày lấy bịt mắt xuống, cầm điện thoại di động lên đưa mắt nhìn thời gian, lại theo thói quen nhìn tin nhắn trên Wechat.

.......

[Tô nữ sĩ]: Đúng rồi, để mẹ nói thêm một câu nữa.

[Tô nữ sĩ]: Mẹ nói với con như vậy cũng không phải là hi vọng ai đó bị bệnh, nhưng con phải biết rằng, thời điểm bị bệnh là con người ta suy yếu nhất, trái tim mong manh nhất, cũng dễ dàng bị cảm động nhất, nhất định phải nắm bắt cơ hội.

[Tô nữ sĩ]: Nó gọi là, thừa lúc vắng mà đi vào!!!// dí dỏm

"....."

Tô Lâm không còn gì để nói.

Anh cảm thấy trong đầu truyền đến từng trận đau đớn, giống như có một cây búa gõ ở bên trong. Đôi mắt đau nhức, cổ họng cũng có chút đau.

Hẳn là bị cảm.

Nhưng dù sao tối qua là anh không sấy khô tóc liền chạy xuống dưới lầu, sau lại nói chuyện điện thoại, uống xong trà sữa thì tóc cũng bị gió đêm thổi khô mới trở về ký túc xá. Bị cảm cũng là đáng đời.

Nhìn chằm chằm đầu chiếc giường gỗ phát ngốc một lát.

Tô Lâm đột nhiên muốn hỏi mẹ anh một chút, làm sao để thừa lúc vắng mà vào.

Nhưng cái "vắng" này anh....phải làm sao mà vào.

-

Sau khi quả quyết cúp tiết học buổi sáng, Tô Lâm lại ngủ thiếp đi, cho đến giữa trưa mới thức dậy.

Ăn trưa xong, trên đường đi tới khoa ngoại ngữ, mặc dù cái búa ở trong đầu đã dừng gõ lại một chút, nhưng vẫn không thể bỏ qua.

Ngay cả chính bản thân anh cũng có chút bội phục nình.

Đến phòng học tiếng Pháp, Lộc Viên Viên so với anh còn đến sớm hơn. Cô ngồi ở bên trong, áo khoác màu trắng gạo, bóng lưng gầy nho nhỏ.

Anh đi đến và ngồi xuống.

Lộc Viên Viên quay đầu, giống như bình thường mà chào anh,

"Học trưởng, chào -----a."

Sau khi nhìn thấy anh, giọng nói của cô dừng lại, nghi ngờ hỏi:

"Sao anh lại đeo khẩu trang?"

"....." Anh còn chưa lên tiếng, liền nghe cô nói tiếp:

"Anh sẽ không phải là....bị bệnh chứ?"

Cô hỏi: "....Là bởi vì....đêm qua sao?"

Hôm nay cô mặc quần áo cùng ngày thường không khác nhau lắm, màu sắc nhìn rất mềm mại, tóc được cột lên, khuôn mắt nhỏ trắng trẻo sạch sẽ.

Chỉ là hơi nhíu mày lại, trong đôi mắt to đen trắng rõ ràng có một chút áy náy.

"....."

Ban đầu Tô Lâm còn muốn gật đầu.

Nhưng nhìn thấy những cảm xúc trong mắt cô gái nhỏ, anh đột nhiên có chút không cách nào nhẫn tâm.

"Không phải." Anh dừng một chút, nói bừa một lý do:

"Tối hôm qua....điều hòa trong phòng mở nhiệt độ quá thấp."

Nét mặt của cô nửa tin nửa ngờ,

"Như vậy à...."

"......"

Sau khi nói xong câu này, hai người đột nhiên đồng thời cùng trầm mặc.

Cũng may, đã đến giờ học, chẳng mấy chốc Nghiêm Xuyên liền bước vào phòng học.

"Nhìn vào ppt, hôm tay chúng ta học chính là...."

Hôm nay học nội dung liên quan đến ngôn ngữ nơi làm việc, trong đó có rất nhiều đoạn đối thoại nhỏ, để cho sinh viên hiểu từng loại trường hợp mà nói.

"Theo cách này, hai người một nhóm, thời gian năm phút, dùng những câu vừa rồi tôi dạy để đặt câu hỏi lẫn nhau, chẳng hạn như nghề nghiệp của người trong nhà....."

Nghiêm Xuyên vừa rồi là giảng câu hỏi về nghề nghiệp.

Lộc Viên Viên cầm một cây bút trong tay, di chuyển ánh mắt từ ppt sang người bên cạnh.

Tô Lâm đeo khẩu trang, có lẽ là bởi vì không thoải mái, đôi mắt cũng không có chút thần sắc nào, nửa khép lại, làm cho người ta có một loại cảm giác rất buồn ngủ.

Nhưng bình tĩnh mà xem xét, người đẹp cho dù chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt, liếc mắt cũng có thể nhìn ra được vẻ đẹp.

Người đẹp đột nhiên nhìn cô mở miệng:

"Muốn đối thoại sao?"

"....Vâng."

"Em....Người nhà em làm việc gì?"

Người nhà.....

Lộc Viên Viên ngẩn ra một chút.

Kỳ thật chân chính coi như người nhà của cô, có lẽ là ông bà nội.

".....Ông em là một trung y," Cô tiện taylật tài liệu, "Nhưng hình như không nói về nghề này...."

"Loại trung y nào?" Anh đột nhiên hỏi.

Lộc Viên Viên nhất thời không lấy lại tinh thần, "....Hả?"

Tô Lâm giải thích:

"Nếu đang làm việc ở bệnh viện, có thể tính là nghề bác sĩ."

"Không phải vậy," Cô lắc đầu, "Ông em trước đó là tự mình làm. Hiện giờ lớn tuổi nên ở nhà, người quen giới thiệu tới mới xem bệnh."

Nghe vậy, lúc đầu Tô Lâm không suy nghĩ quá nhiều.

Đột nhiên bắt được chính xác mấy từ.

Trung y, ở nhà, người quen.

Mà hiện tại anh bị bệnh.

Bị bệnh....phải trị.

Tâm trạng có hơi chập chùng, huyệt thái dương của anh liền bắt đầu nhảy lên thình thịch. Anh đưa tay ấn lên nơi gần trán, đối mặt với cô:

"Em nhớ kỹ, lúc trước em nói chúng ta có quan hệ tốt."

Cô gái nhỏ ngơ ngác gật đầu:

".....Ừm."

"Cho nên....chúng ta xem như là người quen."

"....."

"Vậy anh có thể đến gặp ông nội của em, xem bệnh không?"

"....."

Tìm ông nội của cô, xem bệnh?

Lộc Viên Viên trợn to mắt, nhất thời không biết nên làm thế nào để trả lời anh mới tốt, dù sao cho tới bây giờ cô chưa bao giờ mang bạn học về nhà.

Cô thử dò xét hỏi:

"Học trưởng, anh....là đặc biệt không thoải mái sao? Nếu là bị cảm mạo, thật sự thì uống thuốc tây càng nhanh khỏi...."

"Không chỉ cảm mạo." Tô Lâm nhìn thẳng vào mắt cô, "Đầu cũng đặc biệt đau."

Anh dùng từ "đặc biệt".

Câu nói này, phối hợp với tơ máu có thể nhìn thấy lộ ra trong mắt anh, cùng mí mắt dưới có màu xanh nhàn nhạt, phá lệ có sức thuyết phục.

Lộc Viên Viên cắn môi, bắt đầu có chút dao động.

Anh nói tiếp:

"Nếu không tiện thì coi như ----"

Nghe được câu đầu tiên của anh, cô thốt lên:

"Thuận tiện, tan học em sẽ nói chuyện cùng ông em, sau đó khi nào anh không có lớp học thì nói lại cho em."

".....Được."

Lúc nói chuyện, thời gian Nghiêm Xuyên cho năm phút đã hết. Khi ông chỉnh đốn lại kỷ luật, Tô Lâm cũng quay đầu nhìn về phía bục giảng.

Hai mắt nhắm lại, khóe môi sau chiếc khẩu trang nhếch lên.

Thừa lúc vắng mà vào....Thì ra là thật.

***

Bởi vì có quá nhiều lịch học từ thứ hai đến thứ sáu, cuối cùng hai người hẹn nhau vào thứ bảy. Buổi tối thứ sáu Lộc Viên Viên vẫn ở trong trường, để tiện cho ngày hôm sau mang "người bệnh" về nhà.

Đi tàu điện ngầm hết nửa giờ, chờ sau khi đến khu cư xá, Lộc Viên Viên vừa đi vừa giới thiệu cho anh,

"Phần lớn những người sống trong tiểu khu này đều lớn tuổi, bởi vì không ồn ào, môi trường cũng rất tốt, rất thích hợp dưỡng lão...."

"Ừm." Anh gật đầu.

Tô Lâm chưa từng đến khu vực này của thành phố S. Nơi này không tính là ở trong thành phố. Giống như cô nói, diện tích cư xá này rất lớn, xung quanh không có thành phố ồn ào nhộn nhịp tiếng xe cộ, vừa yên tĩnh lại thoải mái dễ chịu.

Không bao lâu, đến cửa khu nhà, anh nhìn Lộc Viên Viên mở cửa, sau đó đi theo cô vào trong thang máy.

Thời điểm ra khỏi thang máy, mới hậu tri hậu giác khẩn trương lên.

Chuyện này.....

Giống như.....

Coi như là gặp người nhà?

Không đợi anh nghĩ lại, cánh cửa mở ra.

Hình như chỉ có ông nội cô ở nhà, sau khi chào hỏi xong, bọn họ đi vào cửa, thay giày, Lộc Viên Viên bước vào một căn phòng, mà anh bị gọi tới ghế sofa.

Tóc của ông nội Lộc Viên Viên có màu trắng tinh khiết, trông dánh vẻ rất hiền hòa. Dùng mấy phút bắt mạch xong, lão Lộc Trung y bắt đầu hỏi anh vài vấn đề.

"Ông nghe Viên Viên nói, cháu là Tô Lâm? Đúng không?"

"Vâng."

"Cổ họng bị đau không?"

"...." Gật đầu.

"Đau đầu không?"

"....." Lại gật đầu.

"Làm sao mà cháu lại bị cảm mạo?"

Tô Lâm đại khái nói một chút quá trình.

Sau đó thấy ông già trước mặt lộ ra thần sắc hiểu rõ,

"Cái này của cháu gọi là ngoại tà xâm lấn vào cơ thể dẫn đến khí huyết tĩnh mạch không thông, gây nên đau đầu cùng đau họng."

"...." Nghe không hiểu, dù sao gật đầu là được rồi.

"Đau bao nhiêu ngày rồi?"

"Bốn ngày."

Lão Lộc Trung y trầm tư nửa phút, tay chống đầu gối đứng lên,

"Cháu đi theo ông."

Tô Lâm đi theo ông rẽ ngoặt một cái, đi vào một căn phòng.

Bên trong bày ba cái nhạc cụ mà anh không biết tên, còn có một cái bàn hơi nghiêng, hình như dể dùng cho người nằm.

Lão Lộc Trung y lấy từ bên trong ngắn tủ ra một tấm thảm, trải ra trên bàn, rồi vỗ lên, quay đầu nhìn anh,

"Cậu lên nằm đi."

Tô Lâm không biết đây là muốn làm gì, nhưng vẫn nghe lời mà làm theo.

"Cậu chơi điện thoại đi, chờ ta một chút."

Nhớ tới vừa rồi, hình như nghe Lộc Viên Viên gọi là "ông". Thế là anh nhẹ gật đầu:

"Vâng, cảm ơn ông."

Đối phương nở nụ cười, quay người rời khỏi phòng,

Tô Lâm lớn như vậy, cũng bị bệnh qua mấy lần, nhưng đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Trung y. Anh có chút tò mò, cũng không chơi điện thoại, cứ nằm như vậy quan sát căn phòng.

Cho đến khi truyền đến tiếng bước chân.

Lão Lộc Trung y bước vào, ông nói:

"Ông sẽ châm cho cháu huyệt Đại Chùy, còn có huyệt Phong Trì, còn lại nói cháu cũng không hiểu...."

....Hả?

Tô Lâm nghiêng đầu nhìn về hướng cửa, thấy Lộc Viên Viên cùng lão Trung y cùng nhau tiến vào. Trong tay lão Trung y không biết cầm cái gì, bị ánh sáng ngoài cửa chiếu vào, có chút lóe sáng.

Chờ khi đến gần, Tô Lâm mới nhìn rõ.

.....?!!!!

Trong nháy mắt anh mở to hai mắt.

Trong lòng bàn tay chảy ra mồ hôi, nhịp tim cũng bắt đầu nhảy lên kịch liệt.

Lão Lộc Trung y cầm một loại kim châm, vừa dùng rượu sát trùng khử độc, vừa cười với anh:

"Loại tình huống này của cháu, uống thuốc tác dụng quá chậm, châm huyệt đạo chỗ ót là hiệu quả nhất."

"Xoay người đi, ông châm cho cháu." Lão trung y nói.

Tô Lâm: "......."

Tác giả có lời muốn nói: Lâm ca: Không được, không thể sợ, không thể hoảng. Viên Viên đang nhìn anh, anh phải bình tĩnh, bình tĩnh.

Lâm ca: Mẹ nó tôi bị châm đầu, làm sao lão tử bình tĩnh được a a a a a a!!!

#Thừa lúc vắng mà vào: Thừa dịp cơ thể suy yếu, xâm nhập vào nhà Viên Viên:)#

#Kỹ năng đột kích của mẹ Tô max điểm#

(Mặc dù kết quả con trai của bà bị châm......)

=)))))) Tự bê đá đập chân mình

Chương sau chậm một chút mới đăng được, có nhiều từ An không hiểu lắm nên phải đi tra cứu -_-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!