Chương 40

NƠI ĐÓ VẪN SÁNG RỰC ÁNH ĐÈN, MƯỜI NĂM NAY VẪN LUÔN NHƯ VẬY

Phó Thời Lẫm ngồi trong xe, đường nét gương mặt sắc lạnh như ẩn như hiện dưới ánh đèn đường nửa sáng nửa tối, đôi môi mỏng đang ngậm một điếu thuốc.



Vẻ mặt anh không còn lạnh lùng âm trầm như thường ngày, con ngươi đen sâu không thấy đáy.



Anh búng tàn thuốc, rồi hơi ngước mắt lên.



Nơi đó vẫn sáng rực ánh đèn, mười năm nay vẫn luôn như vậy.



Mãi đến khi hút hết một bao thuốc lá, tâm trạng của Phó Thời Lẫm mới từ từ lắng xuống.



Lúc này, điện thoại đổ chuông, người gọi đến là Mạnh Viễn: “Đội trưởng ạ, tổ chuyên án của thành phố B đã đến, chỉ đích danh muốn gặp anh. Họ ngồi ở đây suốt một tiếng rồi, nói thế nào cũng không chịu đi…”



Phó Thời Lẫm lạnh nhạt đáp: “Tôi về ngay đây.”



Đồn cảnh sát.



Chỉ có một mình Kha Hiển, tổ trưởng của tổ chuyên án tới đây.





Mạnh Viễn đã nghe nói về người này từ lâu, là bạn học của đội trưởng Phó nhà họ. Bản thân anh ta cũng rất tài giỏi, thành tích của tất cả các phương diện huấn luyện đều đạt hạng A.



Tính cách người này có hơi kiêu ngạo, lúc còn ở Học viện Cảnh sát đã rất thích so bì với đội trưởng Phó. Sau khi tốt nghiệp, dù bị phân đến thành phố B, nhưng anh ta vẫn ngấm ngầm cạnh tranh, mấy năm qua cũng đã liên tiếp phá nhiều vụ án lớn, được xem là niềm hy vọng tương lai của đội cảnh sát hình sự thành phố B.



Nhưng bất kể thế nào, anh ta cũng vẫn thua xa đội trưởng Phó.



Có cảnh sát nói: “Tổ trưởng Kha, cũng không còn sớm nữa, hay là tôi gọi đồ ăn cho anh trước nhé?”



Kha Hiển nhìn lướt qua tập hồ sơ trước mặt, không ngẩng đầu lên, đáp: “Không cần đâu.”



Mạnh Viễn xua tay, ý bảo tất cả cùng ra ngoài.



Bên ngoài phòng làm việc, mọi người chụm đầu bàn tán: “Mạnh này, cậu nghĩ rốt cuộc tổ trưởng Kha muốn gì nhỉ. Anh ta rảnh rỗi sinh nông nổi à, sao không đi phá án mà chạy tới chỗ chúng ta ngồi lì mãi thế.”



Mạnh Viễn nheo mắt: “Tôi đoán, chắc anh ta vẫn là vì người sống sót năm đó nên mới đến đây thôi.”



“Nghe bên thành phố B nói, hiện vụ án không có chút manh mối nào, hoàn toàn không thể tiến hành điều tra được, đi thăm dò tin tức thì cũng chỉ được mấy tin y như mười năm trước… Anh ta là tổ trưởng, làm sao có thể không bị cấp trên gây áp lực được chứ. Cho nên, chắc chắn là anh ta sốt ruột quá rồi nên mới vứt hết mặt mũi chạy đến đây tìm đội trưởng Phó nhà mình.”



“Có điều người may mắn sống sót đó là ai, mà cấp trên lại yêu cầu bảo mật nghiêm ngặt như vậy nhỉ. Ngoài các cảnh sát phụ trách vào thời điểm đó ra, thì không một ai biết thông tin gì của cô ấy cả.”



“Thật ra tôi cảm thấy, vụ án này đã tái diễn, nếu cô ấy chịu đứng ra phối hợp điều tra, thì không chừng vẫn có sơ hội…” Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com



Mọi người thảo luận sôi nổi, đưa ra đủ loại suy đoán của mình.



Mạnh Viễn tinh mắt nhất, nhìn thấy bóng người đã bước đến cửa đồn trước tiên, cậu ta vội hắng giọng, gọi: “Đội trưởng Phó.”



Tiếng thảo luận lập tức dừng lại, mấy người đều đứng rất nghiêm trang.



Phó Thời Lẫm nhìn bọn họ một cái, nói: “Mọi người tan làm trước đi.”



“Vâng.”



Phó Thời Lẫm mở cửa phòng làm việc, nhìn thấy ngay Kha Hiển đang ngồi trên sô pha.



Kha Hiển nghe thấy âm thanh ngoài cửa từ lúc nãy, giờ mới thong thả ngẩng đầu lên, khép tập hồ sơ trước mặt lại, rồi mỉm cười: “Ông bạn cũ, đã lâu không gặp.”



Phó Thời Lẫm ngồi xuống đối diện anh ta, nét mặt không đổi: “Có chuyện gì à?”



“Tôi cũng không quanh co với cậu làm gì, tôi đến là vì ‘vụ án giết người liên hoàn bằng xích sắt’ mười năm trước. Tôi nhớ, đó là vụ án đầu tiên mà cậu phụ trách, nên chắc hẳn có ấn tượng rất sâu sắc đúng không?”



“Chuyện đã ngần ấy năm, tôi quên lâu rồi.”



Kha Hiển không hề ngạc nhiên trước câu trả lời này, chỉ đưa hồ sơ trong tay cho anh: “Chắc là cậu đã nghe về vụ án ở thành phố B rồi đúng không. Qua khám nghiệm dấu vết ở hiện trường cho thấy, nó giống như vụ giết người hàng loạt chưa phá được vào mười năm trước, do cùng một người gây ra.”



“Lần này, tôi đến tìm cậu là để tìm hiểu chi tiết vụ án mười năm trước và người sống sót năm đó. Nếu có thể, tôi muốn gặp cô ấy.”

Chương 40

NƠI ĐÓ VẪN SÁNG RỰC ÁNH ĐÈN, MƯỜI NĂM NAY VẪN LUÔN NHƯ VẬY

Phó Thời Lẫm ngồi trong xe, đường nét gương mặt sắc lạnh như ẩn như hiện dưới ánh đèn đường nửa sáng nửa tối, đôi môi mỏng đang ngậm một điếu thuốc.



Vẻ mặt anh không còn lạnh lùng âm trầm như thường ngày, con ngươi đen sâu không thấy đáy.



Anh búng tàn thuốc, rồi hơi ngước mắt lên.



Nơi đó vẫn sáng rực ánh đèn, mười năm nay vẫn luôn như vậy.



Mãi đến khi hút hết một bao thuốc lá, tâm trạng của Phó Thời Lẫm mới từ từ lắng xuống.



Lúc này, điện thoại đổ chuông, người gọi đến là Mạnh Viễn: “Đội trưởng ạ, tổ chuyên án của thành phố B đã đến, chỉ đích danh muốn gặp anh. Họ ngồi ở đây suốt một tiếng rồi, nói thế nào cũng không chịu đi…”



Phó Thời Lẫm lạnh nhạt đáp: “Tôi về ngay đây.”



Đồn cảnh sát.



Chỉ có một mình Kha Hiển, tổ trưởng của tổ chuyên án tới đây.





Mạnh Viễn đã nghe nói về người này từ lâu, là bạn học của đội trưởng Phó nhà họ. Bản thân anh ta cũng rất tài giỏi, thành tích của tất cả các phương diện huấn luyện đều đạt hạng A.



Tính cách người này có hơi kiêu ngạo, lúc còn ở Học viện Cảnh sát đã rất thích so bì với đội trưởng Phó. Sau khi tốt nghiệp, dù bị phân đến thành phố B, nhưng anh ta vẫn ngấm ngầm cạnh tranh, mấy năm qua cũng đã liên tiếp phá nhiều vụ án lớn, được xem là niềm hy vọng tương lai của đội cảnh sát hình sự thành phố B.



Nhưng bất kể thế nào, anh ta cũng vẫn thua xa đội trưởng Phó.



Có cảnh sát nói: “Tổ trưởng Kha, cũng không còn sớm nữa, hay là tôi gọi đồ ăn cho anh trước nhé?”



Kha Hiển nhìn lướt qua tập hồ sơ trước mặt, không ngẩng đầu lên, đáp: “Không cần đâu.”



Mạnh Viễn xua tay, ý bảo tất cả cùng ra ngoài.



Bên ngoài phòng làm việc, mọi người chụm đầu bàn tán: “Mạnh này, cậu nghĩ rốt cuộc tổ trưởng Kha muốn gì nhỉ. Anh ta rảnh rỗi sinh nông nổi à, sao không đi phá án mà chạy tới chỗ chúng ta ngồi lì mãi thế.”



Mạnh Viễn nheo mắt: “Tôi đoán, chắc anh ta vẫn là vì người sống sót năm đó nên mới đến đây thôi.”



“Nghe bên thành phố B nói, hiện vụ án không có chút manh mối nào, hoàn toàn không thể tiến hành điều tra được, đi thăm dò tin tức thì cũng chỉ được mấy tin y như mười năm trước… Anh ta là tổ trưởng, làm sao có thể không bị cấp trên gây áp lực được chứ. Cho nên, chắc chắn là anh ta sốt ruột quá rồi nên mới vứt hết mặt mũi chạy đến đây tìm đội trưởng Phó nhà mình.”



“Có điều người may mắn sống sót đó là ai, mà cấp trên lại yêu cầu bảo mật nghiêm ngặt như vậy nhỉ. Ngoài các cảnh sát phụ trách vào thời điểm đó ra, thì không một ai biết thông tin gì của cô ấy cả.”



“Thật ra tôi cảm thấy, vụ án này đã tái diễn, nếu cô ấy chịu đứng ra phối hợp điều tra, thì không chừng vẫn có sơ hội…” Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com



Mọi người thảo luận sôi nổi, đưa ra đủ loại suy đoán của mình.



Mạnh Viễn tinh mắt nhất, nhìn thấy bóng người đã bước đến cửa đồn trước tiên, cậu ta vội hắng giọng, gọi: “Đội trưởng Phó.”



Tiếng thảo luận lập tức dừng lại, mấy người đều đứng rất nghiêm trang.



Phó Thời Lẫm nhìn bọn họ một cái, nói: “Mọi người tan làm trước đi.”



“Vâng.”



Phó Thời Lẫm mở cửa phòng làm việc, nhìn thấy ngay Kha Hiển đang ngồi trên sô pha.



Kha Hiển nghe thấy âm thanh ngoài cửa từ lúc nãy, giờ mới thong thả ngẩng đầu lên, khép tập hồ sơ trước mặt lại, rồi mỉm cười: “Ông bạn cũ, đã lâu không gặp.”



Phó Thời Lẫm ngồi xuống đối diện anh ta, nét mặt không đổi: “Có chuyện gì à?”



“Tôi cũng không quanh co với cậu làm gì, tôi đến là vì ‘vụ án giết người liên hoàn bằng xích sắt’ mười năm trước. Tôi nhớ, đó là vụ án đầu tiên mà cậu phụ trách, nên chắc hẳn có ấn tượng rất sâu sắc đúng không?”



“Chuyện đã ngần ấy năm, tôi quên lâu rồi.”



Kha Hiển không hề ngạc nhiên trước câu trả lời này, chỉ đưa hồ sơ trong tay cho anh: “Chắc là cậu đã nghe về vụ án ở thành phố B rồi đúng không. Qua khám nghiệm dấu vết ở hiện trường cho thấy, nó giống như vụ giết người hàng loạt chưa phá được vào mười năm trước, do cùng một người gây ra.”



“Lần này, tôi đến tìm cậu là để tìm hiểu chi tiết vụ án mười năm trước và người sống sót năm đó. Nếu có thể, tôi muốn gặp cô ấy.”

Chương 40

NƠI ĐÓ VẪN SÁNG RỰC ÁNH ĐÈN, MƯỜI NĂM NAY VẪN LUÔN NHƯ VẬY

Phó Thời Lẫm ngồi trong xe, đường nét gương mặt sắc lạnh như ẩn như hiện dưới ánh đèn đường nửa sáng nửa tối, đôi môi mỏng đang ngậm một điếu thuốc.



Vẻ mặt anh không còn lạnh lùng âm trầm như thường ngày, con ngươi đen sâu không thấy đáy.



Anh búng tàn thuốc, rồi hơi ngước mắt lên.



Nơi đó vẫn sáng rực ánh đèn, mười năm nay vẫn luôn như vậy.



Mãi đến khi hút hết một bao thuốc lá, tâm trạng của Phó Thời Lẫm mới từ từ lắng xuống.



Lúc này, điện thoại đổ chuông, người gọi đến là Mạnh Viễn: “Đội trưởng ạ, tổ chuyên án của thành phố B đã đến, chỉ đích danh muốn gặp anh. Họ ngồi ở đây suốt một tiếng rồi, nói thế nào cũng không chịu đi…”



Phó Thời Lẫm lạnh nhạt đáp: “Tôi về ngay đây.”



Đồn cảnh sát.



Chỉ có một mình Kha Hiển, tổ trưởng của tổ chuyên án tới đây.





Mạnh Viễn đã nghe nói về người này từ lâu, là bạn học của đội trưởng Phó nhà họ. Bản thân anh ta cũng rất tài giỏi, thành tích của tất cả các phương diện huấn luyện đều đạt hạng A.



Tính cách người này có hơi kiêu ngạo, lúc còn ở Học viện Cảnh sát đã rất thích so bì với đội trưởng Phó. Sau khi tốt nghiệp, dù bị phân đến thành phố B, nhưng anh ta vẫn ngấm ngầm cạnh tranh, mấy năm qua cũng đã liên tiếp phá nhiều vụ án lớn, được xem là niềm hy vọng tương lai của đội cảnh sát hình sự thành phố B.



Nhưng bất kể thế nào, anh ta cũng vẫn thua xa đội trưởng Phó.



Có cảnh sát nói: “Tổ trưởng Kha, cũng không còn sớm nữa, hay là tôi gọi đồ ăn cho anh trước nhé?”



Kha Hiển nhìn lướt qua tập hồ sơ trước mặt, không ngẩng đầu lên, đáp: “Không cần đâu.”



Mạnh Viễn xua tay, ý bảo tất cả cùng ra ngoài.



Bên ngoài phòng làm việc, mọi người chụm đầu bàn tán: “Mạnh này, cậu nghĩ rốt cuộc tổ trưởng Kha muốn gì nhỉ. Anh ta rảnh rỗi sinh nông nổi à, sao không đi phá án mà chạy tới chỗ chúng ta ngồi lì mãi thế.”



Mạnh Viễn nheo mắt: “Tôi đoán, chắc anh ta vẫn là vì người sống sót năm đó nên mới đến đây thôi.”



“Nghe bên thành phố B nói, hiện vụ án không có chút manh mối nào, hoàn toàn không thể tiến hành điều tra được, đi thăm dò tin tức thì cũng chỉ được mấy tin y như mười năm trước… Anh ta là tổ trưởng, làm sao có thể không bị cấp trên gây áp lực được chứ. Cho nên, chắc chắn là anh ta sốt ruột quá rồi nên mới vứt hết mặt mũi chạy đến đây tìm đội trưởng Phó nhà mình.”



“Có điều người may mắn sống sót đó là ai, mà cấp trên lại yêu cầu bảo mật nghiêm ngặt như vậy nhỉ. Ngoài các cảnh sát phụ trách vào thời điểm đó ra, thì không một ai biết thông tin gì của cô ấy cả.”



“Thật ra tôi cảm thấy, vụ án này đã tái diễn, nếu cô ấy chịu đứng ra phối hợp điều tra, thì không chừng vẫn có sơ hội…” Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com



Mọi người thảo luận sôi nổi, đưa ra đủ loại suy đoán của mình.



Mạnh Viễn tinh mắt nhất, nhìn thấy bóng người đã bước đến cửa đồn trước tiên, cậu ta vội hắng giọng, gọi: “Đội trưởng Phó.”



Tiếng thảo luận lập tức dừng lại, mấy người đều đứng rất nghiêm trang.



Phó Thời Lẫm nhìn bọn họ một cái, nói: “Mọi người tan làm trước đi.”



“Vâng.”



Phó Thời Lẫm mở cửa phòng làm việc, nhìn thấy ngay Kha Hiển đang ngồi trên sô pha.



Kha Hiển nghe thấy âm thanh ngoài cửa từ lúc nãy, giờ mới thong thả ngẩng đầu lên, khép tập hồ sơ trước mặt lại, rồi mỉm cười: “Ông bạn cũ, đã lâu không gặp.”



Phó Thời Lẫm ngồi xuống đối diện anh ta, nét mặt không đổi: “Có chuyện gì à?”



“Tôi cũng không quanh co với cậu làm gì, tôi đến là vì ‘vụ án giết người liên hoàn bằng xích sắt’ mười năm trước. Tôi nhớ, đó là vụ án đầu tiên mà cậu phụ trách, nên chắc hẳn có ấn tượng rất sâu sắc đúng không?”



“Chuyện đã ngần ấy năm, tôi quên lâu rồi.”



Kha Hiển không hề ngạc nhiên trước câu trả lời này, chỉ đưa hồ sơ trong tay cho anh: “Chắc là cậu đã nghe về vụ án ở thành phố B rồi đúng không. Qua khám nghiệm dấu vết ở hiện trường cho thấy, nó giống như vụ giết người hàng loạt chưa phá được vào mười năm trước, do cùng một người gây ra.”



“Lần này, tôi đến tìm cậu là để tìm hiểu chi tiết vụ án mười năm trước và người sống sót năm đó. Nếu có thể, tôi muốn gặp cô ấy.”

Chương 40

NƠI ĐÓ VẪN SÁNG RỰC ÁNH ĐÈN, MƯỜI NĂM NAY VẪN LUÔN NHƯ VẬY

Phó Thời Lẫm ngồi trong xe, đường nét gương mặt sắc lạnh như ẩn như hiện dưới ánh đèn đường nửa sáng nửa tối, đôi môi mỏng đang ngậm một điếu thuốc.



Vẻ mặt anh không còn lạnh lùng âm trầm như thường ngày, con ngươi đen sâu không thấy đáy.



Anh búng tàn thuốc, rồi hơi ngước mắt lên.



Nơi đó vẫn sáng rực ánh đèn, mười năm nay vẫn luôn như vậy.



Mãi đến khi hút hết một bao thuốc lá, tâm trạng của Phó Thời Lẫm mới từ từ lắng xuống.



Lúc này, điện thoại đổ chuông, người gọi đến là Mạnh Viễn: “Đội trưởng ạ, tổ chuyên án của thành phố B đã đến, chỉ đích danh muốn gặp anh. Họ ngồi ở đây suốt một tiếng rồi, nói thế nào cũng không chịu đi…”



Phó Thời Lẫm lạnh nhạt đáp: “Tôi về ngay đây.”



Đồn cảnh sát.



Chỉ có một mình Kha Hiển, tổ trưởng của tổ chuyên án tới đây.





Mạnh Viễn đã nghe nói về người này từ lâu, là bạn học của đội trưởng Phó nhà họ. Bản thân anh ta cũng rất tài giỏi, thành tích của tất cả các phương diện huấn luyện đều đạt hạng A.



Tính cách người này có hơi kiêu ngạo, lúc còn ở Học viện Cảnh sát đã rất thích so bì với đội trưởng Phó. Sau khi tốt nghiệp, dù bị phân đến thành phố B, nhưng anh ta vẫn ngấm ngầm cạnh tranh, mấy năm qua cũng đã liên tiếp phá nhiều vụ án lớn, được xem là niềm hy vọng tương lai của đội cảnh sát hình sự thành phố B.



Nhưng bất kể thế nào, anh ta cũng vẫn thua xa đội trưởng Phó.



Có cảnh sát nói: “Tổ trưởng Kha, cũng không còn sớm nữa, hay là tôi gọi đồ ăn cho anh trước nhé?”



Kha Hiển nhìn lướt qua tập hồ sơ trước mặt, không ngẩng đầu lên, đáp: “Không cần đâu.”



Mạnh Viễn xua tay, ý bảo tất cả cùng ra ngoài.



Bên ngoài phòng làm việc, mọi người chụm đầu bàn tán: “Mạnh này, cậu nghĩ rốt cuộc tổ trưởng Kha muốn gì nhỉ. Anh ta rảnh rỗi sinh nông nổi à, sao không đi phá án mà chạy tới chỗ chúng ta ngồi lì mãi thế.”



Mạnh Viễn nheo mắt: “Tôi đoán, chắc anh ta vẫn là vì người sống sót năm đó nên mới đến đây thôi.”



“Nghe bên thành phố B nói, hiện vụ án không có chút manh mối nào, hoàn toàn không thể tiến hành điều tra được, đi thăm dò tin tức thì cũng chỉ được mấy tin y như mười năm trước… Anh ta là tổ trưởng, làm sao có thể không bị cấp trên gây áp lực được chứ. Cho nên, chắc chắn là anh ta sốt ruột quá rồi nên mới vứt hết mặt mũi chạy đến đây tìm đội trưởng Phó nhà mình.”



“Có điều người may mắn sống sót đó là ai, mà cấp trên lại yêu cầu bảo mật nghiêm ngặt như vậy nhỉ. Ngoài các cảnh sát phụ trách vào thời điểm đó ra, thì không một ai biết thông tin gì của cô ấy cả.”



“Thật ra tôi cảm thấy, vụ án này đã tái diễn, nếu cô ấy chịu đứng ra phối hợp điều tra, thì không chừng vẫn có sơ hội…” Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com



Mọi người thảo luận sôi nổi, đưa ra đủ loại suy đoán của mình.



Mạnh Viễn tinh mắt nhất, nhìn thấy bóng người đã bước đến cửa đồn trước tiên, cậu ta vội hắng giọng, gọi: “Đội trưởng Phó.”



Tiếng thảo luận lập tức dừng lại, mấy người đều đứng rất nghiêm trang.



Phó Thời Lẫm nhìn bọn họ một cái, nói: “Mọi người tan làm trước đi.”



“Vâng.”



Phó Thời Lẫm mở cửa phòng làm việc, nhìn thấy ngay Kha Hiển đang ngồi trên sô pha.



Kha Hiển nghe thấy âm thanh ngoài cửa từ lúc nãy, giờ mới thong thả ngẩng đầu lên, khép tập hồ sơ trước mặt lại, rồi mỉm cười: “Ông bạn cũ, đã lâu không gặp.”



Phó Thời Lẫm ngồi xuống đối diện anh ta, nét mặt không đổi: “Có chuyện gì à?”



“Tôi cũng không quanh co với cậu làm gì, tôi đến là vì ‘vụ án giết người liên hoàn bằng xích sắt’ mười năm trước. Tôi nhớ, đó là vụ án đầu tiên mà cậu phụ trách, nên chắc hẳn có ấn tượng rất sâu sắc đúng không?”



“Chuyện đã ngần ấy năm, tôi quên lâu rồi.”



Kha Hiển không hề ngạc nhiên trước câu trả lời này, chỉ đưa hồ sơ trong tay cho anh: “Chắc là cậu đã nghe về vụ án ở thành phố B rồi đúng không. Qua khám nghiệm dấu vết ở hiện trường cho thấy, nó giống như vụ giết người hàng loạt chưa phá được vào mười năm trước, do cùng một người gây ra.”



“Lần này, tôi đến tìm cậu là để tìm hiểu chi tiết vụ án mười năm trước và người sống sót năm đó. Nếu có thể, tôi muốn gặp cô ấy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!