Chương 22

CÔ KHÔNG NGHE THẤY LỜI TỪ CHỐI TỨC LÀ KHÔNG BỊ TỪ CHỐI

Giản Thù về đến nhà, đút thức ăn cho cún con, sau đó bật nhạc lên rồi vào phòng tắm tắm rửa.

Cô ngồi trong bồn tắm cầm điện thoại, bắt đầu lên baidu tra cách làm thế nào để cua trai. Hầu hết các phản hồi trên mạng đều là kiên trì chào buổi sáng chúc ngủ ngon mỗi ngày, cho đến một ngày nào đó anh ấy có tình cảm với mình, thì mình bất thình lình lặn mất, anh ấy sẽ cảm thấy dường như cuộc sống thiếu vắng mất cái gì đó.

Giản Thù bĩu môi, đóng web lại, thiếu vắng gì chứ? Là cuối cùng cũng bớt đi một kẻ phiền phức hả.

Hơn nữa, với cái tên đầu gỗ Phó Thời Lẫm đó, dù cô có trực tiếp chào buổi sáng hay chúc ngủ ngon thì chưa chắc anh đã để ý tới, huống chi là nhắn tin qua mạng, anh không cho cô vào danh sách đen đã là tốt lắm rồi.

Không áp dụng cách này được, cô vẫn nên làm theo cách của mình thì hơn.

Giản Thù ngẫm nghĩ một hồi lâu, đột nhiên nhớ lại hôm cô bị bệnh, trước khi đến, hình như Phó Thời Lẫm đã gọi cho cô.

Có rất ít người liên lạc với cô, ngoài các cuộc gọi quảng cáo, tiếp thị, thì chỉ có các cuộc gọi giao hàng mà thôi.

Cô nhanh chóng tìm thấy được số điện thoại của Phó Thời Lẫm, rồi lưu tên anh lại. Cô vốn định trực tiếp gửi tin nhắn đi, nhưng sau đó lại đổi ý, nhập số điện thoại vừa lưu vào ô tìm kiếm kết bạn của wechat.

Nhìn thấy một cái ảnh đại diện xuất hiện, Giản Thù cong môi cười, đúng là có thật này.

Cô không do dự chọn kết bạn.

Sau năm phút chờ đợi, vẫn không có phản hồi gì từ đối phương.

Cô lại đợi thêm nửa tiếng mà vẫn như ném muối xuống biển.

Sau khi ra khỏi phòng tắm, Giản Thù gọi thẳng điện thoại sang: “Đội trưởng Phó, anh vẫn đang làm việc à?”

Giọng đàn ông trầm thấp lạnh lùng đáp: “Ừ.” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m

“Vậy anh làm tiếp đi, em không quấy rầy anh nữa… Em chỉ muốn nói là, em vừa gửi lời mời kết bạn cho anh trên wechat đấy, khi nào anh làm xong thì nhớ đồng ý nhé?”

Không đợi Phó Thời Lẫm trả lời, Giản Thù đã cúp máy trước. Cô không nghe thấy lời từ chối tức là không bị từ chối.

Bên trong chiếc xe việt dã màu đen, Phó Thời Lẫm đặt điện thoại xuống, rồi lại mở màn hình lên, bên trên có một lời mời kết bạn, ảnh đại diện là một cô bé mũm mĩm ôm một con chó chăn cừu trắng, tươi cười vui vẻ.

Phó Thời Lẫm ném điện thoại sang một bên, hạ cửa kính xe xuống châm một điếu thuốc, con ngươi đen láy lạnh lùng rơi vào ánh đèn rực rỡ ngoài cửa sổ.

Giản Thù lại đợi mười mấy phút nữa mà vẫn không nhận được thông báo lời mời kết bạn được chấp nhận. Cô ném luôn điện thoại qua một bên, đến tủ lạnh khui một lon bia, rồi mở cửa sổ sát đất, đi ra ban công, tựa vào lan can hóng gió ngắm cảnh đêm.

Đêm đông rất vắng lặng, những ngôi nhà cao tầng san sát nhau, ánh đèn vẫn rực rỡ sáng chói, chỉ là có thêm vài phần lạnh lẽo.

Giản Thù uống một ngụm bia, lơ đãng nhìn xuống dưới tầng, không ngờ lại thấy một chiếc xe việt dã màu đen. Cô khẽ cau mày, kia không phải là xe của Phó Thời Lẫm sao?

Cô dụi mắt, đang định nhìn rõ hơn, thì chiếc xe việt dã đen kia đã chầm chậm rời đi, sau đó nhanh chóng mất hút trong màn đêm.

Giản Thù bật cười. Bây giờ đúng là cô mê muội đến mụ mẫm cả rồi, chỉ là một chiếc xe cùng kiểu thôi, sao cô có thể lập tức nghĩ đến Phó Thời Lẫm như thế chứ…

Uống hết lon bia, cô lại trở về phòng.

Chú cún con ngủ trong ổ giương mắt nhìn cô rồi ngáp một cái thật dài. Giản Thù đi tới, ngồi xuống trước mặt bé rồi xoa xoa cái đầu nhỏ của bé: “Nhóc con, mẹ tìm bố cho con nhé?”

Khác với sự tò mò và cám dỗ khi gặp lại anh ở đồn cảnh sát, từ giây phút anh cứu cô dưới nước lên, cô đã biết mình thích Phó Thời Lẫm mất rồi.

Chú cún con khẽ gâu gâu hai tiếng, thè lưỡi liếm tay cô.

Giản Thù cười: “Con cũng muốn thế có phải không? Đã vậy thì vì con, mẹ nhất quyết sẽ thành công.”

Chương 22

CÔ KHÔNG NGHE THẤY LỜI TỪ CHỐI TỨC LÀ KHÔNG BỊ TỪ CHỐI

Giản Thù về đến nhà, đút thức ăn cho cún con, sau đó bật nhạc lên rồi vào phòng tắm tắm rửa.

Cô ngồi trong bồn tắm cầm điện thoại, bắt đầu lên baidu tra cách làm thế nào để cua trai. Hầu hết các phản hồi trên mạng đều là kiên trì chào buổi sáng chúc ngủ ngon mỗi ngày, cho đến một ngày nào đó anh ấy có tình cảm với mình, thì mình bất thình lình lặn mất, anh ấy sẽ cảm thấy dường như cuộc sống thiếu vắng mất cái gì đó.

Giản Thù bĩu môi, đóng web lại, thiếu vắng gì chứ? Là cuối cùng cũng bớt đi một kẻ phiền phức hả.

Hơn nữa, với cái tên đầu gỗ Phó Thời Lẫm đó, dù cô có trực tiếp chào buổi sáng hay chúc ngủ ngon thì chưa chắc anh đã để ý tới, huống chi là nhắn tin qua mạng, anh không cho cô vào danh sách đen đã là tốt lắm rồi.

Không áp dụng cách này được, cô vẫn nên làm theo cách của mình thì hơn.

Giản Thù ngẫm nghĩ một hồi lâu, đột nhiên nhớ lại hôm cô bị bệnh, trước khi đến, hình như Phó Thời Lẫm đã gọi cho cô.

Có rất ít người liên lạc với cô, ngoài các cuộc gọi quảng cáo, tiếp thị, thì chỉ có các cuộc gọi giao hàng mà thôi.

Cô nhanh chóng tìm thấy được số điện thoại của Phó Thời Lẫm, rồi lưu tên anh lại. Cô vốn định trực tiếp gửi tin nhắn đi, nhưng sau đó lại đổi ý, nhập số điện thoại vừa lưu vào ô tìm kiếm kết bạn của wechat.

Nhìn thấy một cái ảnh đại diện xuất hiện, Giản Thù cong môi cười, đúng là có thật này.

Cô không do dự chọn kết bạn.

Sau năm phút chờ đợi, vẫn không có phản hồi gì từ đối phương.

Cô lại đợi thêm nửa tiếng mà vẫn như ném muối xuống biển.

Sau khi ra khỏi phòng tắm, Giản Thù gọi thẳng điện thoại sang: “Đội trưởng Phó, anh vẫn đang làm việc à?”

Giọng đàn ông trầm thấp lạnh lùng đáp: “Ừ.” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m

“Vậy anh làm tiếp đi, em không quấy rầy anh nữa… Em chỉ muốn nói là, em vừa gửi lời mời kết bạn cho anh trên wechat đấy, khi nào anh làm xong thì nhớ đồng ý nhé?”

Không đợi Phó Thời Lẫm trả lời, Giản Thù đã cúp máy trước. Cô không nghe thấy lời từ chối tức là không bị từ chối.

Bên trong chiếc xe việt dã màu đen, Phó Thời Lẫm đặt điện thoại xuống, rồi lại mở màn hình lên, bên trên có một lời mời kết bạn, ảnh đại diện là một cô bé mũm mĩm ôm một con chó chăn cừu trắng, tươi cười vui vẻ.

Phó Thời Lẫm ném điện thoại sang một bên, hạ cửa kính xe xuống châm một điếu thuốc, con ngươi đen láy lạnh lùng rơi vào ánh đèn rực rỡ ngoài cửa sổ.

Giản Thù lại đợi mười mấy phút nữa mà vẫn không nhận được thông báo lời mời kết bạn được chấp nhận. Cô ném luôn điện thoại qua một bên, đến tủ lạnh khui một lon bia, rồi mở cửa sổ sát đất, đi ra ban công, tựa vào lan can hóng gió ngắm cảnh đêm.

Đêm đông rất vắng lặng, những ngôi nhà cao tầng san sát nhau, ánh đèn vẫn rực rỡ sáng chói, chỉ là có thêm vài phần lạnh lẽo.

Giản Thù uống một ngụm bia, lơ đãng nhìn xuống dưới tầng, không ngờ lại thấy một chiếc xe việt dã màu đen. Cô khẽ cau mày, kia không phải là xe của Phó Thời Lẫm sao?

Cô dụi mắt, đang định nhìn rõ hơn, thì chiếc xe việt dã đen kia đã chầm chậm rời đi, sau đó nhanh chóng mất hút trong màn đêm.

Giản Thù bật cười. Bây giờ đúng là cô mê muội đến mụ mẫm cả rồi, chỉ là một chiếc xe cùng kiểu thôi, sao cô có thể lập tức nghĩ đến Phó Thời Lẫm như thế chứ…

Uống hết lon bia, cô lại trở về phòng.

Chú cún con ngủ trong ổ giương mắt nhìn cô rồi ngáp một cái thật dài. Giản Thù đi tới, ngồi xuống trước mặt bé rồi xoa xoa cái đầu nhỏ của bé: “Nhóc con, mẹ tìm bố cho con nhé?”

Khác với sự tò mò và cám dỗ khi gặp lại anh ở đồn cảnh sát, từ giây phút anh cứu cô dưới nước lên, cô đã biết mình thích Phó Thời Lẫm mất rồi.

Chú cún con khẽ gâu gâu hai tiếng, thè lưỡi liếm tay cô.

Giản Thù cười: “Con cũng muốn thế có phải không? Đã vậy thì vì con, mẹ nhất quyết sẽ thành công.”

Chương 22

CÔ KHÔNG NGHE THẤY LỜI TỪ CHỐI TỨC LÀ KHÔNG BỊ TỪ CHỐI

Giản Thù về đến nhà, đút thức ăn cho cún con, sau đó bật nhạc lên rồi vào phòng tắm tắm rửa.

Cô ngồi trong bồn tắm cầm điện thoại, bắt đầu lên baidu tra cách làm thế nào để cua trai. Hầu hết các phản hồi trên mạng đều là kiên trì chào buổi sáng chúc ngủ ngon mỗi ngày, cho đến một ngày nào đó anh ấy có tình cảm với mình, thì mình bất thình lình lặn mất, anh ấy sẽ cảm thấy dường như cuộc sống thiếu vắng mất cái gì đó.

Giản Thù bĩu môi, đóng web lại, thiếu vắng gì chứ? Là cuối cùng cũng bớt đi một kẻ phiền phức hả.

Hơn nữa, với cái tên đầu gỗ Phó Thời Lẫm đó, dù cô có trực tiếp chào buổi sáng hay chúc ngủ ngon thì chưa chắc anh đã để ý tới, huống chi là nhắn tin qua mạng, anh không cho cô vào danh sách đen đã là tốt lắm rồi.

Không áp dụng cách này được, cô vẫn nên làm theo cách của mình thì hơn.

Giản Thù ngẫm nghĩ một hồi lâu, đột nhiên nhớ lại hôm cô bị bệnh, trước khi đến, hình như Phó Thời Lẫm đã gọi cho cô.

Có rất ít người liên lạc với cô, ngoài các cuộc gọi quảng cáo, tiếp thị, thì chỉ có các cuộc gọi giao hàng mà thôi.

Cô nhanh chóng tìm thấy được số điện thoại của Phó Thời Lẫm, rồi lưu tên anh lại. Cô vốn định trực tiếp gửi tin nhắn đi, nhưng sau đó lại đổi ý, nhập số điện thoại vừa lưu vào ô tìm kiếm kết bạn của wechat.

Nhìn thấy một cái ảnh đại diện xuất hiện, Giản Thù cong môi cười, đúng là có thật này.

Cô không do dự chọn kết bạn.

Sau năm phút chờ đợi, vẫn không có phản hồi gì từ đối phương.

Cô lại đợi thêm nửa tiếng mà vẫn như ném muối xuống biển.

Sau khi ra khỏi phòng tắm, Giản Thù gọi thẳng điện thoại sang: “Đội trưởng Phó, anh vẫn đang làm việc à?”

Giọng đàn ông trầm thấp lạnh lùng đáp: “Ừ.” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m

“Vậy anh làm tiếp đi, em không quấy rầy anh nữa… Em chỉ muốn nói là, em vừa gửi lời mời kết bạn cho anh trên wechat đấy, khi nào anh làm xong thì nhớ đồng ý nhé?”

Không đợi Phó Thời Lẫm trả lời, Giản Thù đã cúp máy trước. Cô không nghe thấy lời từ chối tức là không bị từ chối.

Bên trong chiếc xe việt dã màu đen, Phó Thời Lẫm đặt điện thoại xuống, rồi lại mở màn hình lên, bên trên có một lời mời kết bạn, ảnh đại diện là một cô bé mũm mĩm ôm một con chó chăn cừu trắng, tươi cười vui vẻ.

Phó Thời Lẫm ném điện thoại sang một bên, hạ cửa kính xe xuống châm một điếu thuốc, con ngươi đen láy lạnh lùng rơi vào ánh đèn rực rỡ ngoài cửa sổ.

Giản Thù lại đợi mười mấy phút nữa mà vẫn không nhận được thông báo lời mời kết bạn được chấp nhận. Cô ném luôn điện thoại qua một bên, đến tủ lạnh khui một lon bia, rồi mở cửa sổ sát đất, đi ra ban công, tựa vào lan can hóng gió ngắm cảnh đêm.

Đêm đông rất vắng lặng, những ngôi nhà cao tầng san sát nhau, ánh đèn vẫn rực rỡ sáng chói, chỉ là có thêm vài phần lạnh lẽo.

Giản Thù uống một ngụm bia, lơ đãng nhìn xuống dưới tầng, không ngờ lại thấy một chiếc xe việt dã màu đen. Cô khẽ cau mày, kia không phải là xe của Phó Thời Lẫm sao?

Cô dụi mắt, đang định nhìn rõ hơn, thì chiếc xe việt dã đen kia đã chầm chậm rời đi, sau đó nhanh chóng mất hút trong màn đêm.

Giản Thù bật cười. Bây giờ đúng là cô mê muội đến mụ mẫm cả rồi, chỉ là một chiếc xe cùng kiểu thôi, sao cô có thể lập tức nghĩ đến Phó Thời Lẫm như thế chứ…

Uống hết lon bia, cô lại trở về phòng.

Chú cún con ngủ trong ổ giương mắt nhìn cô rồi ngáp một cái thật dài. Giản Thù đi tới, ngồi xuống trước mặt bé rồi xoa xoa cái đầu nhỏ của bé: “Nhóc con, mẹ tìm bố cho con nhé?”

Khác với sự tò mò và cám dỗ khi gặp lại anh ở đồn cảnh sát, từ giây phút anh cứu cô dưới nước lên, cô đã biết mình thích Phó Thời Lẫm mất rồi.

Chú cún con khẽ gâu gâu hai tiếng, thè lưỡi liếm tay cô.

Giản Thù cười: “Con cũng muốn thế có phải không? Đã vậy thì vì con, mẹ nhất quyết sẽ thành công.”

Chương 22

CÔ KHÔNG NGHE THẤY LỜI TỪ CHỐI TỨC LÀ KHÔNG BỊ TỪ CHỐI

Giản Thù về đến nhà, đút thức ăn cho cún con, sau đó bật nhạc lên rồi vào phòng tắm tắm rửa.

Cô ngồi trong bồn tắm cầm điện thoại, bắt đầu lên baidu tra cách làm thế nào để cua trai. Hầu hết các phản hồi trên mạng đều là kiên trì chào buổi sáng chúc ngủ ngon mỗi ngày, cho đến một ngày nào đó anh ấy có tình cảm với mình, thì mình bất thình lình lặn mất, anh ấy sẽ cảm thấy dường như cuộc sống thiếu vắng mất cái gì đó.

Giản Thù bĩu môi, đóng web lại, thiếu vắng gì chứ? Là cuối cùng cũng bớt đi một kẻ phiền phức hả.

Hơn nữa, với cái tên đầu gỗ Phó Thời Lẫm đó, dù cô có trực tiếp chào buổi sáng hay chúc ngủ ngon thì chưa chắc anh đã để ý tới, huống chi là nhắn tin qua mạng, anh không cho cô vào danh sách đen đã là tốt lắm rồi.

Không áp dụng cách này được, cô vẫn nên làm theo cách của mình thì hơn.

Giản Thù ngẫm nghĩ một hồi lâu, đột nhiên nhớ lại hôm cô bị bệnh, trước khi đến, hình như Phó Thời Lẫm đã gọi cho cô.

Có rất ít người liên lạc với cô, ngoài các cuộc gọi quảng cáo, tiếp thị, thì chỉ có các cuộc gọi giao hàng mà thôi.

Cô nhanh chóng tìm thấy được số điện thoại của Phó Thời Lẫm, rồi lưu tên anh lại. Cô vốn định trực tiếp gửi tin nhắn đi, nhưng sau đó lại đổi ý, nhập số điện thoại vừa lưu vào ô tìm kiếm kết bạn của wechat.

Nhìn thấy một cái ảnh đại diện xuất hiện, Giản Thù cong môi cười, đúng là có thật này.

Cô không do dự chọn kết bạn.

Sau năm phút chờ đợi, vẫn không có phản hồi gì từ đối phương.

Cô lại đợi thêm nửa tiếng mà vẫn như ném muối xuống biển.

Sau khi ra khỏi phòng tắm, Giản Thù gọi thẳng điện thoại sang: “Đội trưởng Phó, anh vẫn đang làm việc à?”

Giọng đàn ông trầm thấp lạnh lùng đáp: “Ừ.” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m

“Vậy anh làm tiếp đi, em không quấy rầy anh nữa… Em chỉ muốn nói là, em vừa gửi lời mời kết bạn cho anh trên wechat đấy, khi nào anh làm xong thì nhớ đồng ý nhé?”

Không đợi Phó Thời Lẫm trả lời, Giản Thù đã cúp máy trước. Cô không nghe thấy lời từ chối tức là không bị từ chối.

Bên trong chiếc xe việt dã màu đen, Phó Thời Lẫm đặt điện thoại xuống, rồi lại mở màn hình lên, bên trên có một lời mời kết bạn, ảnh đại diện là một cô bé mũm mĩm ôm một con chó chăn cừu trắng, tươi cười vui vẻ.

Phó Thời Lẫm ném điện thoại sang một bên, hạ cửa kính xe xuống châm một điếu thuốc, con ngươi đen láy lạnh lùng rơi vào ánh đèn rực rỡ ngoài cửa sổ.

Giản Thù lại đợi mười mấy phút nữa mà vẫn không nhận được thông báo lời mời kết bạn được chấp nhận. Cô ném luôn điện thoại qua một bên, đến tủ lạnh khui một lon bia, rồi mở cửa sổ sát đất, đi ra ban công, tựa vào lan can hóng gió ngắm cảnh đêm.

Đêm đông rất vắng lặng, những ngôi nhà cao tầng san sát nhau, ánh đèn vẫn rực rỡ sáng chói, chỉ là có thêm vài phần lạnh lẽo.

Giản Thù uống một ngụm bia, lơ đãng nhìn xuống dưới tầng, không ngờ lại thấy một chiếc xe việt dã màu đen. Cô khẽ cau mày, kia không phải là xe của Phó Thời Lẫm sao?

Cô dụi mắt, đang định nhìn rõ hơn, thì chiếc xe việt dã đen kia đã chầm chậm rời đi, sau đó nhanh chóng mất hút trong màn đêm.

Giản Thù bật cười. Bây giờ đúng là cô mê muội đến mụ mẫm cả rồi, chỉ là một chiếc xe cùng kiểu thôi, sao cô có thể lập tức nghĩ đến Phó Thời Lẫm như thế chứ…

Uống hết lon bia, cô lại trở về phòng.

Chú cún con ngủ trong ổ giương mắt nhìn cô rồi ngáp một cái thật dài. Giản Thù đi tới, ngồi xuống trước mặt bé rồi xoa xoa cái đầu nhỏ của bé: “Nhóc con, mẹ tìm bố cho con nhé?”

Khác với sự tò mò và cám dỗ khi gặp lại anh ở đồn cảnh sát, từ giây phút anh cứu cô dưới nước lên, cô đã biết mình thích Phó Thời Lẫm mất rồi.

Chú cún con khẽ gâu gâu hai tiếng, thè lưỡi liếm tay cô.

Giản Thù cười: “Con cũng muốn thế có phải không? Đã vậy thì vì con, mẹ nhất quyết sẽ thành công.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!